Giang Hải đi theo Giang Đạo Nhiên rất nhiều năm nên biết rất rõ ông ta vẫn canh cánh trong lòng về chuyện năm đó, trong lòng phần nhiều vẫn là áy náy và tự trách đối với Giang Ninh.
Cho nên cho dù Giang Ninh thật sự muốn gϊếŧ ông ta, Giang Đạo Nhiên vẫn không hề chống lại Nhưng Giang Ninh làm sao có thể thật sự xuống tay.
được?
Ít nhất Giang Hải biết nếu Giang Ninh thật sự muối thì trên đời này không ai có thể ngăn cản được hắn.
Trở về phương bắc, sợ rằng cũng đừng mong được yên ổn nữa, hai ba con nhà này đều không phải là người dễ chọc vào.
Lúc đó, Tống Cương ở nhà họ Tống phương bắc có phần không dám tin vào tin tức mới nhận được.
“Anh xác định là có liên quan tới Đông Hải chứ?”
Người của anh ta mới thông qua con đường bí mật đã biết được tình hình này. Thay đổi ở Thịnh Hải có liên quan tới vùng đất cấm Đông Hải, tất cả những điều này.
dường như đã có thể hiểu được.
Nhưng anh ta vẫn có phần không dám tin.
Chỉ là một Đông Hải, một thành phố nhỏ mà thôi, anh ta thậm chí còn chưa từng để mắt tới. Mặc dù loại thành phố ven biển này không tệ, nhưng sao có thể so sánh được với đô thị quốc tế hóa lớn như Thịnh Hải được.
Cho nên người khống chế Đông Hải bên ki là nhà họ La còn kém hơn nhà họ Tống của anh ta ít nhất một bậ!
c “Nguồn tin đáng tin cậy”
Người thủ hạ nghiêm túc nói: “Sẽ không có vấn đề, hơn nữa nhìn như vậy, tất cả lại đều có thể nói xuôi được, gần đây danh tiếng của vùng đất cấm Đông Hải này đang tăng lên, có uy danh cực lớn ở khu đông nam!”
‘Tống Cương hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ xem thường.
Chẳng qua chỉ đối phó với một nhà họ La, gia tộc hạng ba như vậy lại tính là gì.
Nếu nhà họ Tống anh ta muốn ra tay, bây giờ nhà họ La đã sớm không còn. Nhưng bây giờ thì sao? Nhà họ La chẳng phải vẫn còn à, hơn nữa hình như cũng không có †ổn thất quá lớn.
Điều này đủ để nói rõ cái gọi là vùng đất cấm Đông Hải phần nhiều là khoác lác, thực lực thật sự căn bản kém hơn nhà họ Tống.
Nhưng đó là một cơ hội.
‘Tống Cương híp mát lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Anh ta tin tưởng chác chán một câu nói, chỉ có lợi ích vền vững lâu dài chứ không có kẻ địch vĩnh viễn, ở bất kỳ dưới tình huống nào cũng như vậy.
‘Tống Thành đã chết, vậy vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Tống này không hề nghi ngờ sẽ rơi vào trong tay anh †a. Điều bây giờ anh ta cần làm nhất chính là lập ra uy tín của mình, làm cho danh tiếng của mình có thể ảnh hưởng tới nhà họ Tống, thậm chí là ở phương bắc, kể từ đó, tương lai sẽ là của anh ta!
“Bây giờ đi Thịnh Hải chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt”
Cho dù Tống Cương ở trước mặt Tống Tiểu Vũ đã phản đối ý kiến của cậu ta, nhưng bản thân anh ta từng suy nghĩ qua, bây giờ quả thật không thể đi Thịnh Hải: “Nhà họ Cao ở Thịnh Hải đang lập uy, bất kể là ai đi qua, bọn họ đều sẽ liều mạng đánh trả, bất kể phải trả giá thế nào cũng không đán: Nếu nhà họ Cao ở bên Thịnh Hải kia có liên quan với vùng đất cấm Đông Hải trong lời đồn đại, vậy cứ tìm †hảng đến người của Đông Hải mới là căn bản để giải quyết vấn đề!
“Tìm được người của Đông Hải không?”
Tống Cương lập tức hỏi.
“Tìm được.”
Người thủ hạ nói: “Từ manh mối nhận được bên Kiến Châu, người nắm giữ giới xã hội đen Đông Hải tên là Hoàng Ngọc Minh, trước đây anh ta chỉ có chút danh tiếng ở Đông Hải, năm nay đột nhiên tăng mạnh, quả thật làm cho người ta phải giật mình.”
“Liên hệ với hán, lấy danh nghĩa nhà họ Tống tôi để liên hệ với hắn”
Tống Cương bực bội nói: “Lại nói Tống Cương tôi cho hắn một cơ hội!”
Đó chỉ là giới xã hội đen ở thành phố nhỏ thôi, trước kia nhà họ Tống bọn họ căn bản chưa từng nghĩ qua, bây giờ muốn giao dịch với chúng à?
Đúng là để mắt tới chúng rồi.
Điều Tống Cương muốn làm bây giờ không chỉ là lấy lại Thịnh Hải, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội này để nêu cao tên tuổi!
“Vâng!”
Người thủ hạ nghe Tống Cương nói vậy đều ghi nhớ kỹ từng câu từng chữ, lập tức đi Đông Hải tìm Hoàng Ngọc Minh kia.
Nhà họ Tống, cho bọn họ một cơ hội!