Sau khi nhìn thấy chính mình bắn mưa xuân qua tấm gương phản chiếu, Ninh Vịnh Nghi thực sự xấu hổ đến mức cả người đỏ bừng lên. Thế nhưng kɧoáı ©ảʍ trong cô vẫn chưa tan biến, nó trào dâng cuồn cuộn như nhấn chìm lí trí của cô.
Hoa huyệt khép mở, co giật liên hồi, cả người Ninh Vịnh Nghi run lẩy bẩy, hai mắt nhắm nghiền. Hạ Minh Hạo hài lòng nhìn biểu cảm đang thư sướиɠ đến đánh mất lí trí của Ninh Vịnh Nghi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cách đắc ý.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa qua đi, Ninh Vịnh Nghi lấy lại được bình tĩnh. Cô rụt chân lại, đang định tìm cách trốn ra ngoài thì Hạ Minh Hạo liền giữ chặt lấy chân cô. Ninh Vịnh Nghi sửng sốt, cô định mở miệng hỏi thì đã thấy Hạ Minh Hạo vùi mặt vào vùng bí ẩn giữa chân Ninh Vịnh Nghi, vừa hôn vừa liếʍ lên hoa huyệt đang khép mở.
“Chú… chú làm gì vậy? Đừng! Nó vừa mới…”
Ninh Vịnh Nghi định nói gì đó rồi lại thôi, cô xấu hổ đỏ bừng mặt mày. Hạ Minh Hạo không thèm quan tâm lời cô nói, hắn tách mở rộng chân Ninh Vịnh Nghi để hoa huyệt kia càng thêm rộng mở, dễ dàng để hắn dùng lưỡi rà xung quanh và tấn công vào nhụy hoa. Mật động lúc này co thắt dữ dội, vì nhìn thấy động tác của Hạ Minh Hạo mà càng thêm rỉ dịch.
“Nghi Nghi, em thích mà, đúng không? Nơi này càng lúc càng ẩm ướt.”
Hạ Minh Hạo vừa hôn hoa huyệt, vừa mυ'ŧ hạt đậu nhỏ vừa nói. Ninh Vịnh Nghi xấu hổ nhưng vẫn phải thừa nhận cảm giác đê mê nơi hạ thân. Cô phó mặc cho Hạ Minh Hạo muốn làm gì thì làm, dù sao lúc này đầu óc cô ngoại trừ cảm giác thư sưởng tột đỉnh kia ra thì chẳng còn gì khác.
Hạ Minh Hạo nâng chân Ninh Vịnh Nghi thêm cao, cúi sát đầu rồi đưa lưỡi vào bên trong mật động. Ninh Vịnh Nghi lập tức rên lên khe khẽ, mật động bị lấp đầy bởi chiếc lưỡi ấm nóng và những động tác tương tự như đang làʍ t̠ìиɦ thực sự. Ninh Vịnh Nghi khoan khoái, thở gấp, càng khiến Hạ Minh Hạo vùi mặt vào sâu hơn. Đỉnh mũi cao thẳng chạm vào hạt đậu nhỏ, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Ninh Vịnh Nghi run rẩy cả người, hạ thân co giật liên hồi.
“Chú Hạ, em chịu không nổi, chú dừng lại đi, được không?”
Ninh Vịnh Nghi khóc nấc lên, kɧoáı ©ảʍ dồn dập ập đến, khiến hoa huyệt sung huyết đỏ bừng. Mật dịch chảy ra không ngừng, đều bị Hạ Minh Hạo liếʍ sạch sẽ. Ninh Vịnh Nghi nhìn bộ dạng bị đùa bỡn của mình trong gương, càng nhìn lại càng thèm khát.
Hạ Minh Hạo không đáp lời Ninh Vịnh Nghi mà chỉ nhếch miệng cười, động tác của lưỡi càng thêm nhanh và mạnh, tiếng nước nhóp nhép dội vào tai Ninh Vịnh Nghi, cô không tự chủ được mà đưa tay xoa ngực mình. Hạ Minh Hạo liếʍ mυ'ŧ chán chê, đợi cho Ninh Vịnh Nghi sướиɠ đến thần hồn điên đảo, run rẩy tiết dịch mới chịu thôi.
“A… A… sướиɠ quá!”
“Nghi Nghi, sướиɠ không? Bây giờ đến lượt em làm cho tôi!”
Hạ Minh Hạo đứng thẳng người, nhìn biểu cảm bị kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm của Ninh Vịnh Nghi mà không nhịn được phải cọ xát hạ thân vào hoa huyệt của cô để tìm an ủi. Ninh Vịnh Nghi vô thức đưa tay nắm lấy vật cứng, giống như sợ Hạ Minh Hạo sẽ rút nó lại.
“Nghi Nghi ngoan, ngậm nó đi.”
Ninh Vịnh Nghi như bị thôi miên bởi nét đẹp nam tính mà cấm dục của Hạ Minh Hạo. Nếu không phải hắn đang lôi cự vật ra cọ xát khe suối, cô cứ nghĩ hắn thực sự cấm dục. Ninh Vịnh Nghi có chút mờ mịt, lại bị dư âm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ban nãy khiến thần trí chao đảo, cô làm theo lời Hạ Minh Hạo, quỳ xuống đất, đưa tay vuốt ve cự vật rồi há miệng ngậm lấy.
“Ưm… ngoan lắm!”
Hạ Minh Hạo ngửa cổ ra sau, đón nhận hơi ấm và sự mềm mại trong khoang miệng cô gái nhỏ. Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, từ trên nhìn xuống công chúa xinh đẹp và đầy học thức đang phun ra nuốt vào cự vật tím đen của chính mình. Thứ đó to lớn đến nỗi Ninh Vịnh Nghi chỉ có thể ngậm được một nửa một cách vụng về.
“Ưm… chú Hạ, nó… nó to quá…”
Ninh Vịnh Nghi ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Minh Hạo, lời nói như muốn xin tha nhưng lại thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của người đàn ông. Hạ Minh Hạo mỉm cười, ngọt ngào dụ dỗ:
“Ngoan, ngậm sâu thêm một chút, tay vuốt ve nơi này.”
Hạ Minh Hạo vừa nói vừa cầm tay chỉ việc, hướng dẫn Ninh Vịnh Nghi. Cô ngoan ngoãn làm theo ý hắn, miệng ngậm mυ'ŧ vật lớn, một tay vuốt ve phần thân gậy mà cô không thể ngậm hết được, tay còn lại khẽ xoa nắn hai viên châu to lớn.
Hạ Minh Hạo ngửa cổ, hơi thở nặng nhọc đầy thỏa mãn. Ninh Vịnh Nghi nhiệt tình làm theo hướng dẫn của hắn, cho đến khi cô cảm nhận được cự vật khẽ co giật trong miệng mình. Mật dịch rỉ ra trên đầu vật cứng, Ninh Vịnh Nghi bắt đầu nếm được hương vị nam tính nồng đậm kia. Mùi hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của cô, cộng với biểu cảm mê loạn trên khuôn mặt điển trai của Hạ Minh Hạo khiến hoa huyệt của Ninh Vịnh Nghi càng lúc càng co rút một cách thèm khát.
Cô muốn thứ to lớn này đâm sâu vào mật động của cô.