Ninh Vịnh Nghi giãy giụa, lắc đầu liên tục, cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Hạ Minh Hạo. Mặc dù đã làm lễ thành hôn, nhưng bọn họ không yêu nhau, cũng chẳng phải là vợ chồng hợp pháp.
“Chú Hạ, chú buông tôi ra đi! Chúng ta không nên… ưm…”
Nụ hôn của Hạ Minh Hạo chặn ngang lời nói của Ninh Vịnh Nghi. Hắn luồn lưỡi vào khoang miệng cô, khẽ quấn lấy đầu lưỡi non mềm, ấm áp. Ninh Vịnh Nghi khép hờ mắt, vô thức chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn của Hạ Minh Hạo.
Hạ Minh Hạo luồng tay vào tóc Ninh Vịnh Nghi, vuốt ve làn da đầu đang run lên vì căng thẳng. Cô thả lỏng người, cả cơ thể như đang ở trên mây. Từng động tác động chạm của Hạ Minh Hạo khiến Ninh Vịnh Nghi không kìm được mà nghĩ đến những lần cùng hắn hoan ái trước đó. Mỗi lần như vậy, Ninh Vịnh Nghi đều cảm nhận được khoan khoái tột đỉnh liên tục.
“Nghi Nghi, cho tôi!”
Hạ Minh Hạo không thể chờ đợi thêm, hắn không cởi bỏ hẳn quần áo mà chỉ cởi khóa quần rồi đem thứ cứng vắn, vằn vện gân guốc kia ra ngoài. Nó hùng dũng đứng thẳng dậy, đỉnh đầu rỉ chút dịch chứng tỏ chủ nhân của nó đã kìm nén ham muốn quá nhiều. Ninh Vịnh Nghi nuốt nước bọt, vừa sợ hãi lại vừa mong đợi. Thứ cứng rắn này đã khiến cô sung sướиɠ đến tột cùng.
Hạ Minh Hạo đổ rạp người xuống, ngấu nghiến môi Ninh Vịnh Nghi. Nụ hôn của hắn vô cùng gấp gáp, cũng vô cùng dịu dàng. Ninh Vịnh Nghi ngửa cổ đón nhận, bên trên cảm thụ làn môi ấm nóng, bên dưới chủ động cọ xát cặp đùi non mềm vào vật cứng cường đại của Hạ Minh Hạo. Hạ Minh Hạo như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức bế Ninh Vịnh Nghi vào nhà tắm, đứng đối diện với gương.
Quần áo trên người Ninh Vịnh Nghi lập tức bị trút bỏ, không sót lại bất cứ thứ gì.
Đã làʍ t̠ìиɦ với Hạ Minh Hạo vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Vịnh Nghi thấy bộ dạng của chính mình bị Hạ Minh Hạo đùa bỡn trong tay. Hai tay hắn nhào nặn cặp mông trắng nõn mềm mại của Ninh Vịnh Nghi. Sau đó, Hạ Minh Hạo nâng một chân của cô lên trên, hoa huyệt màu hồng sẫm, lưa thưa lông mao bại lộ dưới ánh nhìn hau háu của hắn.
“Chú, đừng nhìn nữa.”
Ninh Vịnh Nghi xấu hổ đến mức bật khóc. Hai mắt đỏ hoe, cả người run lên từng hồi. Hạ Minh Hạo đang cúi thấp người, thậm chí ngồi hẳn xuống để ngắm nhìn cô từ vị trí từ dưới lên. Hoa huyệt lúc này đang trống rỗng, trước ánh nhìn khao khát du͙© vọиɠ của Hạ Minh Hạo mà khép mở một cách thèm thuồng.
"Tôi chỉ mới nhìn thôi mà em đã rỉ dịch?"
Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, ngước mắt nhìn Ninh Vịnh Nghi. Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn khép chân lại, nhưng hắn đang dùng tay nâng một chân cô lên, khiến những cánh hoa hồng hào xếp lớp tại nơi đó càng thêm lộ liễu.
"Chú… xin chú đừng nhìn nữa. Hức… hức…"
Ninh Vịnh Nghi thực sự muốn khóc, song Hạ Minh Hạo lại không dễ dàng buông tha cô. Hắn mỉm cười, dùng ngón tay thon dài miết dọc khe suối.
"A!"
Hạ Minh Hạo đưa ngón tay đến, chỉ vừa chạm bên ngoài, sượt qua nụ hoa nhô cao ở giữa khe thôi mà Ninh Vịnh Nghi đã run rẩy rên lên thành tiếng. Cô bấu tay vào tường, hoa huyệt khẽ run. Hạ Minh Hạo thấy vậy liền di chuyển ngón tay nhanh hơn một chút, chọc cho hoa huyệt tươm mật ngọt. Hạt đậu nhỏ sưng lên, phần thân dưới của Ninh Vịnh Nghi mỗi lúc một run rẩy, chân trụ không vững nên Hạ Minh Hạo phải đỡ lấy cô.
“Chú, xin chú… tôi không chịu được.”
Ninh Vịnh Nghi tiếp tục nức nở, cô đưa tay ôm miệng tránh để tiếng rêи ɾỉ xấu hổ lọt ra ngoài. Hạ Minh Hạo thấy vậy lại càng nhanh tay khiến hạ thân Ninh Vịnh Nghi càng lúc càng cảm nhận được cơn thư sướиɠ thoải mái đến run rẩy.
“Nghi Nghi, sướиɠ không?”
Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt, miệng nhỏ khẽ mở ra, rồi cô la lên một tiếng khi Hạ Minh Hạo luồng ngón tay vào bên trong mật động.
Mật dịch lập tức tươm ra ướt tay của hắn. Hạ Minh Hạo hài lòng mỉm cười, sau đó dùng ngón tay thúc liên tục vào cửa huyệt non mềm khép chặt.
“A… A… A…”
Ninh Vịnh Nghi rêи ɾỉ không ngừng, cô thoáng thấy bóng mình trên gương, xấu hổ bật khóc.
Trong gương, Ninh Vịnh Nghi đứng nép trên tường, chân gác lên vai Hạ Minh Hạo, dang rộng, phơi bày hoa huyệt bị người ta liên tục dùng tay chọc ngoáy. Lúc này, Hạ Minh Hạo tiếp tục duối thêm một ngón tay vào, mật động bị nong rộng, khiến Ninh Vịnh Nghi sướиɠ đến run người. Thân dưới của cô rung lên theo động tác nhanh dồn dập của Hạ Minh Hạo, cặp mông loáng thoáng nảy bần bật, cả người lẩy bẩy, nhớp nháp mồ hôi.
“Chú… chú… dừng lại đi. Tôi… tôi muốn đi vệ sinh… A…”
Ninh Vịnh Nghi đột ngột cảm thấy không ổn, khi Hạ Minh Hạo càng lúc càng nhanh tay thụt ra thụt vào nơi tư mật của cô. Cô run rẩy nhìn vào gương, xấu hổ xen lẫn thư sướиɠ tột cùng, đến mức thét lên một tiếng.
Ninh Vịnh Nghi bắn ra mưa xuân xối xả, ướt đẫm cả Hạ Minh Hạo.