Chương 17: H
Động tác của Cố Ngọc Sâm càng lúc càng nhanh, hoa huyệt bị anh cắm mυ'ŧ đến mức có âm thanh tấm tắc.
“A thật nhanh…. Anh trai nhanh quá…. A…”
Tại sao người dùng đầu lưỡi cũng có thể nhanh như vậy chứ?!
Kɧoáı ©ảʍ tích góp đến một cao điểm, tiếng rêи ɾỉ của Tô Diễn không tự giác mà biến lớn hơn, âm lượng rất cao, tim đập thình thịch nhảy lên.
Cảm giác giằng co như vậy gần một chút.
Ánh mắt của Tô Diễn phóng không, từ trong dư vị thật lớn phản ứng trở lại.
Dường như cô, giống như.
Bị Cố Ngọc Sâm liếʍ đến cao trào.
Thật sướиɠ.
Sướиɠ đến muốn khóc.
Người đàn ông ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, chẩm rãi ngồi dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Diễn chột dạ mà bỏ qua một bên mắt.
“Có tốt không?” Cố Ngọc Sâm hỏi cô.
Tô Diễn: “Thác phúc của anh, rất tốt.”
Cố Ngọc Sâm: “Anh đi súc miệng.”
Tô Diễn: “Đi đi.”
Nhìn Cố Ngọc Sâm rời đi, Tô Diễn vùi mặt vào trong chăn nghẹn một hồi lâu, gương mặt như nguyện bị buồn đến phiếm hồng.
Người đàn ông trở về từ phòng vệ sinh, cô đỉnh một mặt đỏ bừng ra mai khai nhị độ: “Cái đó, hình như tác dụng của thuốc còn chưa hết.”
Người đàn ông lên giường, xốc chăn lên lại cúi người, Tô Diễn kéo kéo tay áo ngủ của anh lên, “Lần này dùng tay.”
Cố Ngọc Sâm nhìn cô, “Tay?”
Tô Diễn rũ mi, “Ngón tay.”
Cố Ngọc Sâm xuống giường.
Tô Diễn ôm chăn có chút ngốc.
“Anh đi đây vậy?”
Cố Ngọc Sâm quay đầu lại liếc cô.
“Rửa tay.”
Ngay từ đầu, lúc cô nhờ Cố Ngọc Sâm dùng miệng giúp cô, anh nhìn qua như là một người cái gì cũng không hiểu. Nhưng làm thật lại thành thục như vậy, không thầy dạy cũng hiểu.
Trong lòng Tô Diễn nói thầm, cô không biết Cố Ngọc Sâm rốt cuộc là có kinh nghiệm hay là không có kinh nghiệm.
Nếu như không có kinh nghiệm, vậy thì kế tiếp, có phải vẫn còn muốn cô dạy hay không? Nhưng vấn đề là…
Cô cũng không có kinh nghiệm gì.
Cô chỉ chơi qua mấy món đồ chơi nhỏ vài lần thôi.
Món đồ chơi là tự động, căn bản không cần cô phải nhọc lòng.
Nghĩ lung tung, Cố Ngọc Sâm đã trở lại.
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô không nói một lời, ngón tay thon dài vuốt ve mặt của cô, cúi đầu hôn môi cô.
Hàm răng của cô bị cạy ra, lưỡi ướŧ áŧ chen vào khoang miệng, từng chút cướp lấy hô hấp của cô.
Hôn đến một nửa, Cố Ngọc Sâm lại rời khỏi.
“Tô Diễn.” Anh gọi họ tên của cô.
Cô thở dốc vỗ về ngực, “Anh nói đi.”