Đôi mắt của anh rũ xuống, mặt nhàn nhạt mắt nhìn qua phía cô, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp xa cách: “Em ướt rồi.”
“Bữa tối có phải đã ăn thức ăn kỳ lạ nào hay không?”
Bữa tối? Thức ăn kỳ lạ?
Ý của anh là….
Tô Diễn khẽ nhếch môi, ánh mắt mê ly ngắm nhìn thật vất vả: “Anh là nói, quản gia Lý bỏ thuốc em?”
“Thúc giục….. Thuốc kí©ɧ ŧìиɧ?”
Cố Ngọc Sâm nhìn mặt của cô, “Nhìn dáng vẻ của em, rất giống như là trúng thuốc.”
Tô Diễn xấu hổ mà nhéo nhéo khăn trải giường.
Thời điểm dì nấu cơm ở nhà chính, quản gia cũng không có ở đó.
Cô cảm thấy hẳn là cô không có bị bỏ thuốc, chỉ là đơn thuần sinh ra dục niệm không thể nói với Cố Ngọc Sâm.
Đèn tường là đèn vàng ấm nhẹ.
Nương theo ánh đèn, Tô Diễn rốt cuộc cũng thấy rõ mặt của Cố Ngọc Sâm.
Mặt mày thanh triệu, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, lơ đãng lộ ra hơi thở cấm dục.
Gương mặt trước mắt này còn đẹp hơn trong mộng gấp ngàn lần.
Tô Diễn chỉ cần nhìn, đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không thể chịu được.
Tuy rằng không thể bị cắm, nhưng bị liếʍ cũng không tồi.
Dư vị trong mộng, cô lại tách chân ra một chút, mượn sườn núi hạ lừa: “Có khả năng là bị trúng thuốc, em thật sự khó chịu, cả người nóng lên, giống như là bị lửa đốt vậy.”
“Cố Ngọc Sâm, anh có thể giúp em hay không?”
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ mở ra: “Giúp như thế nào?”
Tô Diễn nhẹ nhàng thở hổn hển, hơi hơi mở miệng của mình. “Dùng cổ này của anh, hôn phía dưới của em.”
“Anh…. Hẳn là anh hiểu rồi….”
Cố Ngọc Sâm lắc đầu, “Không hiểu lắm.”
“Hôn một chút là được?”
“Dùng, dùng đầu lưỡi….” Tô Diễn khó có thể mở miệng, kéo áo hoodie xuống, che hai vυ' lại, “Vậy, em tự mình….”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã cởϊ qυầи lót ướt lộc cộc của cô ra, nằm ở giữa hai chân của cô, ngón tay tách hoa huyệt ra, hôn lên nó.
“Ưm a…..” Cơ thể của Tô Diễn run lên, bên môi tràn ra một tiếng than thoải mái nhẹ, “Cứ như vậy, tiếp tục….”
Anh vừa liếʍ vừa mυ'ŧ huyệt của cô, bình tĩnh mà uống dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ bên trong cơ thể của cô.
Mυ'ŧ liếʍ, đầu lưỡi của người đàn ông chóc đến vào miệng huyệt, dùng sức quấy loạn ở bên trong hoa huyệt.
“Tiến…. Đi vào….. Ư ha….” Khuôn mặt nhỏ của Tô Diễn đỏ bừng, cả người như tẩm ở trong tìиɧ ɖu͙©, ý chí bị thuỷ triều mãnh liệt đánh suy sụp, giương môi anh đào, khuây khoả mà rêи ɾỉ lên, “Anh trai…. Anh Đảo Sâm…. Chỗ đó…. Mạnh hơn một chút…. A….”