Khi Trần Dật Thâm xuống lầu đã nhìn thấy người vừa trong phòng Hạ Hữu kia.
Áo sơ mi của đối phương chỉnh tề, không còn bộ dáng nhăn nhó vừa rồi, khuôn mặt ửng đỏ cũng thành trắng nõn, lúc này đang không biết cùng quản gia nói gì.
Bỗng hai người chạm mắt nhau, y rõ ràng cảm thấy đôi mắt của đối phương sáng rực lên.
Cậu đi tới, Trần Dật Thâm theo bản năng hạ chậm nhịp chân.
"Bác sĩ, ngài, ngài phải rời đi sao."
Ánh mắt Trần Dật Thâm đối diện với Trì Nhan "Đúng vậy."
Bởi vì vừa nãy đối phương cúi đầu. Trần Dật Thâm không phát hiện cậu có đôi mắt xinh đẹp đến vậy.
"Trong nhà tôi có việc gấp, xin hỏi ngài có tiện đường giúp tôi nhờ một đoạn đường được không"
Đôi mắt trong trẻo kia dường như biết nói, chút tâm tư của chủ nhân đều lộ rõ như ban ngày, ban đầu nó hơi phân vân, sau lại có chút chờ đợi, vô luận là cảm xúc nào đôi mắt ấy cũng phi thường đẹp.
Lâu đài cổ này ở tận sâu trong rừng. cần phải đi thật lâu qua khu rừng rậm mới có thể ra đến đường lớn, mà bình thường không hề có xe, xe chuyên môn dành cho Hạ Hữu đương nhiên không thế vì Trì Nhan mà phục vụ.
Trong lòng Trì Nhan thấp thỏm, cậu không biết Trần Dật Thâm sẽ giúp cậu không, dù sao cũng có người có thói ở sạch, không cho phép bọn hạ nhân chạm vào xe bọn họ, cho nên khi đối phương trầm mặc, cậu liền thất vọng tối sầm mắt.
Trần Dật Thâm không thích cậu lộ ra biểu tình như vậy, y đỡ kính nói.
"Được."
Trì Nhan nhẹ nhàng thở ra, mừng rỡ như điên.
Cậu không dám đối diện Hạ Hữu ở lâu đài này lâu thêm nữa, ban nãy bị bộ dáng của Hạ Hữu dọa sợ, nếu ở lại, ai biết được hắn sẽ làm ra sự tình quá mức gì, cậu đã xin nghỉ một thời gian với quản gia, nói không chừng qua mấy ngày Hạ Hữu sẽ bình thường trở lại rồi mau chóng quên cậu.
"Thiếu gia, sao ngài lại xuống đây?"
Trì Nhan đứng sau Trần Dật Thâm, hận không thể lập tức rời khỏi đây, đã vậy lúc này lại có tiếng người hầu nói lớn, trong lòng Trì Nhan run lên, thiếu chút té ngã.
"Không sao chứ?" Trật Dật Thâm đỡ lấy Trì Nhan, cánh tay đối phương rất nhỏ, cho dù cách một lớp áo sơ mi y vẫn có thế hoàn toàn nắm lấy.
Trì Nhan cúi đầu, không biết tại sao Hạ Hữu lại đột nhiên đi xuống, thầm mong không phải vì cậu.
Suy nghĩ vừa thoảng qua, giây tiếp đã bi tóm.
"A--------"
Hương thuốc quen thuộc bao phủ trong nháy mắt, Trì Nhan bị Hạ Hữu kéo đến bên người.
Hạ Hữu là vội vã từ trên lầu chạy xuống, vẫn còn mặc bộ quần áo trắng kia, ánh nắng phòng khách chiếu rọi xuống khiến làn da nhợt nhạt càng thêm trắng bệch, hắn đi chân trần dẫm lên gạch men sứ lạnh lẽo.
Nhưng giọng nói của hắn tựa hồ còn lạnh hơn, thanh âm không chút gợn sóng, lạnh thấm lòng người.
"Em muốn đi đâu?"
Trần Dật Thâm vẫn duy trì động tác bắt lấy cánh tay Trì Nhan, chỉ là người đã không còn ở cạnh, y chỉ đành thu hồi tay "Cậu ấy nói có việc gấp muốn đi nội thành, nhờ tôi chở cậu ấy một đoạn."
"Phải không?" Hạ Hữu cúi đầu nhìn Trì Nhan.
Trì Nhan không dám nhìn vào mắt hắn, lại thay đổi lý do thoái thác "Không, không có, đột nhiên không có việc gì nữa."
Trần Dật Thâm cảm thấy cậu đang sợ hãi.
Hạ Hữu vừa lòng cười cười "Bác sĩ Trần nghe thấy rồi đó, phiền đến anh rồi. Có thể về trước."
Trần Dật Thâm nhìn phía Trì Nhan, đối phương vẫn đang cúi đầu, vậy thì y còn có thể làm gì đây, chỉ có thể gật đầu trả lời hẳn "Vâng, vậy tôi đi trước."
Hạ Hữu không nói, ít nhất hắn sẽ không biểu hiện gì trước mặt Trần Dật Thâm.
Lực tay của hắn tăng lên, cảm giác đau đớn dần bén nhọn, Trì Nhan thấp giọng kêu "Thiếu, thiếu gia, đau quá."
Đến khi Trì Nhan cho rằng tay minh sắp bị bóp nát, lực độ trên tay chợt biến mất, đỉnh đầu truyền đến mệnh lệnh của đối phương.
"Nước, em chuẩn bị cho anh."
Trì Nhan sao có thể cự tuyệt. Cho dù sợ run vẫn phải căng da đầu mà đi.
Toàn bộ người hầu trong lâu đài đều phục vụ cho Hạ Hữu, hắn muốn ai phải tới, người nọ phải đi, hắn muốn ai làm gì, người đó phải làm.
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Trì Nhan đẩy cửa ra, cửa sổ sát đất bị bức màn che đậy, căn phòng tối đến phát sợ, chỉ có duy nhất ánh đèn sáng len lói ở đầu giường.
Trì Nhan không thể thấy biểu tình của Hạ Hữu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn "Thiếu gia, nước chanh ngài muốn."
Hạ Hữu không nhận mà nhìn chằm chằm cậu, hỏi.
"Có vẻ anh còn quá thờ ơ với hạ nhân, em có chuyện phải rời đi cũng không biết."
Trì Nhan cười đến miễn cưỡng "Là... Là đột nhiên có việc."
"Vậy sao?" Hạ Hữu cười khẽ ra tiếng "Vậy em nói xem có chuyện gì, anh có thể giúp em, hửm?"
Trì Nhan trầm mặc không nói, đối phương rõ ràng biết đây chỉ là cái cớ của cậu, lại cố ý muốn đùa bỡn, đến khi cậu cho rằng đối phương muốn tiếp tục hùng hổ dọa người, Hạ Hữu bỗng đổi đề tài.
"Đừng khẩn trương như vậy, đến đây, anh không lấy được đồ uống"
Trì Nhan chần chờ một lúc, chỉ đành cúi người lại gần.
Một đôi tay từ trong màn đêm vươn lên, ngón tay chạm vào trụ pha lê trong suốt, rồi lại chuyển lên trước.
"Phanh------"
Trì Nhan hoảng sợ, cầm không chắc đĩa đựng nên khiến nó rơi xuống đất.
Vì bị nước chanh đổ lên, tuy không nóng cũng chẳng lạnh nhưng lại để áo sơ mi ướt đẫm, cảm giác dính nhớp khiến người ta thấy không thoải mái.
Hạ Hữu đẩy cái ly trống sang một bên, thong thả nói "Sao lại không cẩn thận như vậy, anh uống thế nào đây?"
Áo sơ mi trắng vì đυ.ng phải nước gắt gao dính trên da thịt, phần lớn da cùng sắc vàng hiện ra, thậm chí còn thấy đầu ngực nhỏ nhô lên.
Thế nhưng, không phải đều do Hạ Hữu bày ra sao.
Bỗng nhiên eo bị một đôi bàn tay to ôm lấy, tay bị ấn sau thắt lưng, thân thể kéo về phía trước, ngực hơi dựng thẳng, mà Hạ Hữu lại vừa vặn chôn lên ngực cậu, hai viên nhỏ nhô trước ngực cũng đưa lên trước mặt đối phương, cực giống bộ dáng nhào vào người khác.
"Không còn cách nào, chỉ có thể uống như vậy."
Áo sơ mi ướt đẫm khiến da cậu hơi lạnh, đầu lưỡi ấm áp kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngực, liếʍ qua từng nơi bị nước làm ướt, đầu ngực hồng hảo lộ rõ, nam nhân vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ tới đâu, ngực Trì Nhan run rẩy tới đó, xương quai xanh theo hô hấp phập phòng, thoạt nhìn thập phần yếu ớt...
"Ư... Thiếu, thiếu gia, đừng như vậy."
Hạ Hữu không màng cậu xin tha, đầu ngực cậu đã cứng ngắc cả, dường như cố ý trừng phạt Trì Nhan mà dùng lực cắn.
Trong một chốc, áo sơ mi bị nước chanh tẩm ướt không chỉ không khô, ngược lại dính nước miếng của nam nhân càng thêm ướt, thoạt nhìn tràn ngập sắc tình.
Tựa hồ như chơi đủ rồi, Hạ Hữu đè cậu lên giường, sau đó tiếp tục sự việc giang dở ban nãy, bắt đầu gỡ từng cúc áo một.
Cổ ảo bị rộng mở, phần ngực và bụng đều bại lộ trước mặt đối phương. Hạ Hữu không chờ nổi hôn lên da cậu, như là đang nhấm nháp mỹ vị tuyệt nhất, làn da bị hắn liếʍ mυ'ŧ vang lên tiếng tấm tắc.
Chiếc giường mềm mại vì thể trọng của hai người mà lún sâu xuống. Trì Nhan nằm trên giường bị hôn đến sắc mặt ửng hồng, chỉ có thể khẽ nâng đầu tiếp nhận trận hôn ngày càng dày đặc.
"Không cần, không cần..."
Chân Trì Nhan bị tách ra, đối phương cường ngạnh xâm nhập giữa hai chân cậu, cách vật liệu may mỏng manh, da thịt hai người gắt gao dán chặt nhau, như đang bắt chước tư thế giao cấu.
Hạ Hữu cởϊ áσ quần, lộ ra ngọc hành đã phòng lên, một bên dùng bàn tay to đùa bỡn, một bên không ngừng hôn cần cổ đối phương "Không phải đã cứng rồi sao, còn nói không cần."
Dù sao thân thể ngây thơ cũng chưa từng trải qua loại tình yêu này, nam nhân đùa bỡn vài lần khiến Trì Nhan hừ nhẹ che mắt, ngọc hành đứt quãng phun ra chất lỏng màu trắng ngà.
"Đặc đến vậy, chưa từng bị người khác chạm qua đi." Hạ Hữu thấy Trì Nhan không dãy giụa, vừa nói vừa cởϊ qυầи.
Thừa dịp Hạ Hữu hơi dừng lại Trì Nhan liền bò lên phía trước, chẳng qua còn chưa chạm đến đuôi giường đã bị túm lấy mắt cá chân kéo trở về.
"Buông tôi ra...."
Vô luận Trì Nhan giãy giụa như nào, sức lực hai bên cách xa, Hạ Hữu vẫn nhẹ nhàng kéo Trì Nhan về vị trí ban đầu.
Trì Nhan nằm trên giường. Hạ Hữu lần nữa đè lên người cậu, giống như mãnh hổ bắt được con mồi, hung hãng cắn xé từng tấc một trên da thịt, đến máu cũng muốn uống sạch, phân xương nào cũng phải dùng đầu lưỡi liếʍ đi liềm lại. Dùng răng nanh điên cuồng nhắm nháp mỹ vị cốt tuỷ đến khi không còn hương vị mới thôi.
"Còn muốn chạy, em nghĩ có thể chạy đi đâu."
Thấy Trì Nhan lại muốn chuồn, ngữ khí Hạ Hữu lạnh xuống, thần sắc bị tìиɧ ɖu͙© chi phối vừa rồi lập tức lạnh đi rất nhiều, quần Trì Nhan bị ném sang một bên, bên dưới đã cứng từ lâu thẳng tắp tiến vào.
"A —" Trì Nhan bởi vì hậu huyệt đột nhiên bị dị vật tiến vào mà đau đớn khẽ kêu một tiếng.
Hậu huyệt chưa được khuếch trương đột ngột bị tiến vào, dươиɠ ѵậŧ thô to hung hăng đâm chọt, thịt non giống như nam châm hút chặt lấy thành thịt, cơ hồ muốn bẻ gãy hắn.
Dù thịt non bên trong gắt gao bao lấy, Hạ Hữu vẫn nhẫn tâm đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, hỗn hợp máu bôi trơn càng hiệu quả để cắm vào.
Lần đầu tiên Tri Nhan bị ai đó xuyên thấu, đau đớn đan xen kɧoáı ©ảʍ không rõ ràng, cậu dựng thẳng dậy theo bản năng bắt lấy khăn trải giường, sắc mặt trắng bệch doạ người, cổ họng không tự chủ phát ra thanh âm đứt quãng.
Hạ Hữu một bên không ngừng đỉnh eo cọ sát hậu huyệt, một bên cúi người xuống, chống hai tay xuống sườn cậu, cúi đầu kích động gặm cắn tai Trì Nhan "Chạy đi, anh để em chạy, em chạy thử xem."
Vành tai tinh xảo không chỉ bị gặm cắn ướt đẫm, bên trên để lại những vệt thâm và dấu răng thô thiển, đầu lưỡi mềm mại đảo từng nơi trên tai, mà dươиɠ ѵậŧ to lớn dưới thân không ngừng hung hăng đâm vào nơi sâu nhất của hậu huyệt kia, làn da va chạm nhau phát ra tiếng bạch bạch theo từng nhịp của nam nhân.
"A....ư, ha...a..."
Trì Nhan bị đè lún xuống giường, nam nhân điên cuồng xỏ xuyên khiến thân thế cậu lại hãm ngày càng sâu, cọ xát khiến cơ thể cậu hơi nhích lên như phụ hoạ hành động của hắn, tiếng kêu rêи ɾỉ thống khổ cũng dần trở nên kiều mị mềm mại, đau đớn giảm dần thay thế bằng toại nguyện.
Dịch nhớt bên trong dần thích ứng với dươиɠ ѵậŧ đang tiến vào, tiết ra càng nhiều dịch sệt khiến dươиɠ ѵậŧ dễ dàng đâm vào nhanh hơn, hậu huyệt nhỏ hẹp bởi vì dịch sệt thấm vào trở nên hương non mềm lạn, dịch sền sệt dính với dươиɠ ѵậŧ theo động tác thúc đẩy dần chảy xuống.
Tốc độ của hắn ngày càng nhanh, thanh âm bạch bạch càng dày đặc, cọ cho cánh mông trắng nõn ửng đỏ, Trì Nhan bị va chạm đến tàn nhẫn chỉ còn cách chủ động ôm cánh tay Hạ Hữu mới có thể khiến cơ thể đang lung lay có chút cảm giác an toàn.
"Biết ngoan rồi?"
Thân hình hơi gầy của Trị Nhan bị hắn vây quanh, chủ động lại gần l*иg ngực hắn, ôm lấy cánh tay hắn, hiển nhiên bộ dáng yếu thế của cậu khiến Hạ Hữu rất hưởng thụ, động tác của hắn mềm nhẹ hơn không ít, hôn lên đôi môi không ngừng rêи ɾỉ kia.
"Vươn đầu lưỡi lên."
Trì Nhan bị đâm đến tàn nhẫn, mơ màng nghe thấy thuận theo mệnh lệnh của Hạ Hữu đem đầu lưỡi phấn hồng vươn tới, đầu lưỡi nho nhỏ vừa mới vươn ra đã bị đối phương ngậm lấy hùng hổ liếʍ mυ'ŧ, như nhiệm vụ uy dược cho thiếu gia mọi ngày, đầu lưỡi nhỏ tiết ra từng giọt nước bọt đều bị Hạ Hữu liếʍ sạch, khác biệt lúc này là Trì Nhan không ngậm thuốc trong miệng.
Căn phòng an tĩnh trống trải chỉ còn tiếng bạch bạch khiến người ta đỏ bừng mặt hoà lẫn tiếng hôn tấm tắc vang vọng.
Hai chân Trì Nhan bị ép cong mơ hồ thành chữ M, mông bị bắt nâng lên cao, bên trong nhận lấy dươиɠ ѵậŧ dễ dàng hơn, dươиɠ ѵậŧ gân xanh đối lập với làn da trắng nõn, bên dưới thô to như máy cọc nhanh lẹ ma xát, hắn cọ xát điểm nhạy cảm bên trong thịt non mềm mại, cậu bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn rêи ɾỉ nhưng môi bị lấp kín chỉ có thể ư a kêu.
Rốt cuộc cắm tới trăm lần, dươиɠ ѵậŧ điên cuồng vùi vào bên dưới, một trận nóng bỏng từ đỉnh phun ra tại nơi sâu nhất trong thịt non, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực mang đến kɧoáı ©ảʍ khiến Trì Nhan giãy dụa muốn trốn, bị Hạ Hữu gắt gao ấn lại cơ thể, bị ép mở hai chân ra tiếp thu.
Lần đầu tiên Trì Nhan bị người phun tới nơi sâu nhất trong mị thịt, cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ giáo huấn, rót kɧoáı ©ảʍ khiến cậu căng chặt thân mà hé miệng, nhưng không thể phát ra thanh âm có ý nghĩa nào, hai chân bị nâng lên thoải mái đến cuộn tròn.
Hạ Hữu lại đỉnh eo vài lần, xác nhận bên trong nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới hài lòng rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Hai chân Trì Nhan vẫn duy trì tư thế ban đầu, hậu huyệt hồng nhạt bị bại lộ ở trước mắt, bên trong bởi vì thô to dươиɠ ѵậŧ rời đi mà chậm rãi bé lại, mang theo chất lỏng màu trắng ngà.
Trì Nhan nằm trên chiếc giường trắng tuyết, làn da trắng hồng ban đầu nhiều hơn mấy chục dấu vết đỏ, hoặc lớn hoặc bé, có nơi bị ân ái đến đỏ thẫm, có nơi chỉ là dấu vết hồng phấn, thiếu niên thân thể gầy yếu run nhè nhẹ, gục đầu xuống không nhìn rõ sắc mặt, tựa hồ đang yên lặng khóc nức nở, bộ dáng thoạt nhìn như búp bê vải bị lăn lộn hỏng.
Nhưng Hạ Hữu có thể cảm thấy bản thân lại lần nữa cứng lên.
Hắn yêu chết bộ dáng đáng thương vô cùng này của Trì Nhan, luôn muốn làm khó cậu, làm khó đến khi cậu không còn nước mắt để tuôn.
Dươиɠ ѵậŧ đặt lên hậu huyệt, dịch trắng đang chảy xuống bị đẩy trở về, lần nữa tiến vào hậu huyệt hẹp nhỏ, Trì Nhan yên lặng hừ nhẹ, không còn bài xích như ban đầu.