Người như con kiến, thoáng cái chính là một đời, cho dù là sinh ra có vận khí đế vương nàng cũng không ngoại lệ. Khương Liền Nguyệt cũng không để ý, mưu đồ của nàng quá lớn, nhân sinh ngắn như vậy, nàng mỗi một tấc tinh lực đều sẽ bị dùng trên nhân dân, vương triều, quốc gia của nàng.
Phác Nhi đứng yên một bên không dám nhìn thẳng, nàng vẫn luôn biết công chúa có dã vọng, đây cũng là nguyên nhân nàng ngước nhìn công chúa như thế. Khương Liền Nguyệt nói xong liền đi tới trên giường ngồi xuống, “Tới giúp ta rửa chân đi, chậm để nước lạnh ngươi còn cần phải đi thay, quá mức phiền toái.”
Phác Nhi đồng ý, đi qua ngồi xổm xuống rồi mát xa chân cho Khương Liền Nguyệt. Nàng phụng dưỡng vị chủ tử này, có khi làm người rồi lại cực kỳ ôn nhu.
“Đợi chút giúp ta đem khăn tay đưa đến cho mẫu hoàng. Lúc sau liền nghỉ ngơi đi.” Khương Liền Nguyệt liếc mắt nhìn thư tín Văn Nhữ phu nhân đưa tới, là về người ca ca dại dột của nàng, Khương Tề.
“Vâng, điện hạ.”
Hứa Nghi diễn xong sau liền an tĩnh mà đứng ở tại chỗ. Tề Đại Yển liếc mắt nhìn cô một cái, “Được rồi, trở về chờ tin tức đi.” Hắn dừng một chút, vừa mới chuẩn bị gọi người tiếp theo, bên cạnh Hồ Dương lại nói, “Đạo diễn, chờ một chút.”
Nói rồi Hồ Dương quay đầu nhìn về phía Lý Mộng Nhã, hai người khinh thanh tế ngữ nói vài câu, Lý Mộng Nhã cũng liền nói, “Tiểu Lâm, cậu đi giúp cô ấy tập diễn một chút.” Tiếp theo lại nói với Hứa Nghi, “Cô xem qua 《 Thanh Thành ký 》 chưa?”
Hứa Nghi lập tức gật gật đầu, nói, “Nhìn vài lần.”
“Tốt, cô diễn một chút cảnh phế hậu Khương Liền Nguyệt đến bức vua thoái vị, nếu cô đọc sách nhìn vài lần, lời kịch đại khái hiểu rõ. Cô có năm phút, bắt đầu.”
“Khương Liền Nguyệt, ý chỉ trẫm đã ban xuống, ngươi hiện giờ tới tìm trẫm cũng không thay đổi được gì. Bất quá nếu ngươi đã đến rồi, kia hôm nay trẫm nhân lúc có văn võ bá quan, lại chiêu cáo thiên hạ một lần,” Hoàng đế mới Vũ Văn Tiêu của nước Càng Cổ không màng lễ nghĩa mà ôm lấy Hoàng Hậu Xảo Mi đang diện triều phục lộng lẫy bên người, “Cao Ly công chúa Khương Liền Nguyệt phạm đại tội bất kính, bổn tội không thể xá, chỉ là trẫm xem xét nhân nhượng, có thể nhẹ xử lý, chỉ cách chức đi chi vị Hoàng Hậu này của ngươi, ngươi nếu thức thời, giờ phút này nên tạ ơn lĩnh thưởng.”