Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Dật Nhiên và cậu út của cô, nhưng Sở Thiên Trạch chắc chắn Hàn Hải Dương là một kẻ ăn bám, đào mỏ và chỉ biết lợi dụng cháu gái của mình. Hơn nữa, Sở Thiên Trạch cảm thấy, Hàn Hải Dương và Thẩm Dật Nhiên tuy là cậu cháu nhưng không phải quan hệ huyết thống, nên với tính cách cẩn thận, tỉ mỉ của anh, anh vẫn muốn bảo vệ cô bằng cách để mắt tới Hàn Hải Dương.
Sau vài ngày điều tra, Sở Thiên Trạch phát hiện Hàn Hải Dương thực sự là một con nghiện cờ bạc. Gã ta có mặt ở các sòng bạc lớn, đánh đến khi thua sạch tiền trong túi thì sẽ mượn danh Hàn gia để vay nợ xã hội đen. Hiện giờ, Hàn gia suy thoái, gia chủ cũng đã qua đời, gã ta liền nhớ đến cháu gái mang họ Thẩm này.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Dật Nhiên không thấy Hàn Hải Dương đến tìm mình. Cô nghi ngờ Sở Thiên Trạch đã lén lút giúp cho gã ta, liền tới tận công ty Sở Thị tìm người.
“Sở tổng, anh có biết Hàn Hải Dương… à, cậu út của tôi, giống như cái động không đáy không? Anh càng nhún nhường cậu ta càng quá quắt, thực sự không đáp ứng nổi đâu!”
Sở Thiên Trạch đang ngồi làm việc với một đống giấy tờ, cau mày, nhăn nhó, khuôn mặt lạnh lùng khiến không khí xung quanh như đóng băng, ai nấy đều sợ. Thế nhưng Thẩm Dật Nhiên ngang nhiên bước vào không thèm gõ cửa, đám nhân viên đứng xung quanh Sở Thiên Trạch sợ đến run cả người, cộng với giọng điệu ban nãy của cô, bọn họ khẳng định cô thực sự không biết chữ “ch.ết” viết thế nào!
Thế nhưng Thẩm Dật Nhiên vừa lên tiếng, Sở Thiên Trạch liền thay đổi thái độ ngay lập tức. Anh ngước mắt nhìn Thẩm Dật Nhiên với vẻ cưng chiều và trìu mến khó giấu giếm, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
“Nhiên Nhiên, em đến sao không báo trước?” Sở Thiên Trạch vừa nói vừa rời khỏi ghế, chầm chậm bước về phía Thẩm Dật Nhiên, còn kéo tay cô ngồi xuống sô pha. “Có chuyện gì thì từ từ nói, không cần phải vì anh mà sốt sắng như thế!”
Sở Thiên Trạch vừa nói vừa cười, nụ cười sáng láng như ánh nắng mặt trời. Thế nhưng, Thẩm Dật Nhiên chỉ cảm thấy căng thẳng, không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp trai của anh.
“Tôi nói này Sở tổng, Hàn Hải Dương là cậu của tôi, cùng tôi lớn lên, tôi đương nhiên hiểu tính cách của cậu ấy.”
Nụ cười trên môi Sở Thiên Trạch đột nhiên tắt ngúm. Anh không nghe rõ được cái gì, chỉ nghe thấy “cùng tôi lớn lên”, “đương nhiên hiểu tính cách”. Những lời này lọt vào tai Sở Thiên Trạch không khác nào nhấn chìm anh vào hũ giấm chua.
“Thẩm Dật Nhiên, rốt cuộc em và hắn có quan hệ thế nào?”
Thẩm Dật Nhiên chớp mắt nhìn Sở Thiên Trạch, tại sao anh lại hỏi vớ vẩn như thế? Đã bảo là cậu út rồi cơ mà!
“Chuyện đó không quan trọng Sở tổng!” Thẩm Dật Nhiên lảng tránh câu hỏi lãng xẹt của Sở Thiên Trạch. “Điều quan trọng chính là anh đang làm một việc hết sức vô bổ.”
Sở Thiên Trạch hít sâu một hơi, đúng vào lúc Thẩm Dật Nhiên nghĩ đã đả thông được tư tưởng của anh thì anh lạnh lùng lên tiếng:
“Tôi không bao giờ làm việc vô bổ. Hàn Hải Dương đã cầm tiền và hứa chắc chắn sẽ từ bỏ bài bạc, cũng không làm phiền em nữa. Một khi hắn nuốt lời, không giữ lời hứa với Sở Thiên Trạch tôi, hậu quả như thế nào, em có thể tự mình tưởng tượng.”
Thẩm Dật Nhiên tròn mắt nhìn Sở Thiên Trạch. Anh thực sự đã trả hết số nợ khổng lồ mà Hàn Hải Dương mang danh Thẩm gia đi vay xã hội đen? Hơn nữa, anh còn buộc gã ta giữ lời hứa?
“Sở Thiên Trạch, anh… cần gì phải làm như thế?” Thẩm Dật Nhiên dường như nhận ra vài chuyện, cô bối rối quay mặt đi nơi khác.
“Tôi đã nói rồi!” Sở Thiên Trạch mỉm cười, càng lúc càng tiến lại gần Thẩm Dật Nhiên. “Tôi chỉ muốn bảo vệ em mà thôi!”
Thẩm Dật Nhiên không hề phòng bị, bị Sở Thiên Trạch từng bước đẩy ngã xuống ghế sô pha.
“Thẩm Dật Nhiên, tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc tôi còn có bao nhiêu tình địch?”