Liếm Cẩu Vạn Nhân Chê

Chương 11: Kiếp Đầu Tiên Làm Bảo Mẫu Tiếp Cận Tra Công Lý Du


Nhiều năm trôi qua, cậu vừa làm việc, vừa nghe ngóng tin tức của Lý Du, rốt cục đến năm 50 tuổi, hội bạn học trung học bỗng tổ chức tụ họp gặp mặt, cậu mới gặp lại Lý Du.

Khi đó, hắn không còn sắc bén và lạnh lùng, nhưng hơi thở quanh thân lại u ám thâm trầm.

Hắn sống rất tốt, vẫn lái xe sang, mặc đồ hiệu, nhưng lại cô độc một mình, thậm chí bệnh dạ dày còn rất nghiêm trọng.

Trương Trác không chút dấu vết nghe lén cuộc nói chuyện của hắn và người khác, có người nói, bây giờ muốn tìm một bảo mẫu đáng tin cũng quá khó, không phải muốn trèo giường lão già làm mẹ kế hắn, thì cũng là mỗi ngày đều nhớ thương tăng lương, trộm đồ…

Trương Trác cho rằng Lý Du không biết nói chuyện, lại không ngờ hắn cau mày ừ một tiếng.

Lúc ấy, Trương Trác đã trải qua mấy chục năm kinh nghiệm, đã lăn lộn lên chức giám đốc công ty, trong văn phòng cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cho nên chỉ dựa vào cái “ừ” này liền lập tức đoán được: Lý Du cũng đang vì chuyện bảo mẫu mà phát sầu.

Cậu bình tĩnh nâng rượu mời Lý Du, lại làm bộ thân mật nói chuyện phiếm với hắn, lơ đãng hỏi hắn có phải đang muốn tìm bảo mẫu hay không?

Ban đầu, Lý Du cũng không kiên nhẫn nói chuyện với cậu, nhưng hắn bị rót khá nhiều rượu đỏ, uống có chút say, hắn gật gật đầu nói, "Tôi tìm bảo mẫu, nhưng không hợp ý.”

Trương Trác lập tức đề cử: "Ai, chúng ta đều là bạn học cũ, việc này cứ để cho tôi đi! Anh có yêu cầu gì không? Cứ việc nói ra.”

Lý Du cau mày, khó chịu ấn dạ dày của mình, nói: "Nấu cơm đúng giờ, mỗi ngày quét dọn vệ sinh một lần, đừng phiền tôi là được.”

Trương Trác nghe xong cười nhẹ, cậu nghe hiểu ý ngoài lời của Lý Du, diện mạo này của hắn, lại phối với mị lực của tiền tài, phỏng chừng không ít lần bị các dì quấy rối đi.

"Bạn học cũ, tôi cảm thấy anh nên tìm một nam bảo mẫu mới tốt, lưu lại điện thoại đi, yên tâm cam đoan làm thỏa đáng cho anh!"

Trương Trác lưu lại số điện thoại của Lý Du, trong lòng đã hưng phấn đến sắp nhảy dựng, nhưng biểu hiện lại thân thiết như bạn học bình thường.

Cậu vỗ vỗ bả vai Lý Du, Lý Du lại nhíu mày vẻ mặt khó chịu.

Vẫn như cũ, rất ghét cơ thể bị người khác chạm vào.

Trương Trác giả vờ như không biết, tiếp tục uống rượu với các bạn học.

Ngày đó hắn uống rất nhiều, không biết ai đã đưa mình về, miệng còn nôn mửa, khiến bác gái trên lầu tức giận mắng chửi.

Ba ngày sau, cậu liên lạc với Lý Du, Lý Du nhìn thấy cậu mặc quần áo bình thường, cầm một đống dụng cụ quét dọn vào cửa, vẻ mặt khẽ kinh ngạc.

Trương Trác giãn mặt cười nói: "Lớn tuổi rồi, tôi bị công ty cắt giảm biên chế, muốn dựa vào bạn học cũ để kiếm cơm ăn. Ông chủ Lý không chê tôi chứ?”

Lý Du không quên bộ dáng liếʍ cẩu của Trương Trác hồi còn học trung học, nhưng bây giờ bọn họ đã hơn 50 tuổi, đó đã là ký ức quá mức xa xôi, hắn cũng không còn là thiếu niên sắc sảo tài năng như vậy nữa.

Hắn nhìn Trương Trác, nhíu mày hỏi: "Cậu thật sự muốn làm bảo mẫu cho tôi.”

Trương Trác gõ gõ thùng nhựa mình mang theo, nói: "Thật, hết cách rồi, vì cuộc sống nên phải xin miếng cơm.”

Cứ như vậy, Trương Trác ở lại nhà Lý Du, trở thành một nam bảo mẫu.

Mỗi ngày, cậu sẽ phụ trách ba bữa cơm của Lý Du, ở nhà quét dọn vệ sinh, lúc Lý Du lắc lư ở nhà, cậu sẽ tận lực không ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong phòng mình.

Bình an vô sự qua vài năm sau, Lý Du dần dần bắt đầu tiếp nhận sự tồn tại của Trương Trác, bọn họ có đôi khi sẽ xào hai món ăn sáng, pha chế chút rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

Trương Trác sẽ chọn một số chuyện thú vị trong cuộc đời mình để nói ra, chọc cho Lý Du vui vẻ, phần lớn thời gian Lý Du đều nghe cậu nói hoặc là uống rượu.

Thỉnh thoảng lắm hắn mới tiết lộ chút trải nghiệm của mình trong nhiều năm qua.

Hắn bị đứa em trai cùng cha khác mẹ gài bẫy, mất đi quyền thừa kế, bất luận là theo chính trí hay vào quân đội đều không được gia tộc nâng đỡ, hắn dựa vào nỗ lực của bản thân mới miễn cưỡng leo lên được sư cấp, nhìn đứa em trai lăn lộn trong chính trị một đường thuận buồm xuôi gió, liền cảm thấy nghẹn khuất vô cùng, dứt khoát sớm lui trong nội bộ, ở nhà an dưỡng.