Nhóc Con Xuyên Thành Đoàn Sủng Trong Gia Đình Phản Diện

Chương 30

Âm thanh Nhu Nhu phát ra rất nhỏ, khóc lên nghe giống như mèo nhỏ kêu, lại khiến lòng người đều khó chịu.

Phí Lạc đứng ở bên cạnh nhìn thấy nước mắt của em trai, cậu bé muốn giơ tay lên lau cho em trai.

Nhưng lại nhìn thấy sắc mặt nặng nề của ba, ngón tay động đậy lại chỉ có thể thả trở về.

Cậu bé cũng muốn ôm em trai, Phí Lạc nghĩ, khí lực của mình nhỏ sẽ không làm đau em trai đâu.

"Bé con dũng cảm bôi thuốc mới là ngoan nhất, Nhu Nhu là bé con ngoan sao?"

Bác sĩ Lý đẩy đẩy kính mắt của mình, giọng nói không tự giác dịu dàng xuống, dỗ dành Nhu Nhu tiếp tục bôi thuốc.

Nhu Nhu gật đầu: "Ngoan, ngoan nha.”

Tôi là một đứa bé ngoan.

Bác sĩ Lý nghe tiếng trẻ con mềm mái, trái tim trong nháy mắt đã bị hòa tan.

“Nhu Nhu giỏi quá!”

Bác sĩ Lý bôi thuốc xong không chút keo kiệt khích lệ Nhu Nhu.

Nhu Nhu ngược lại rất ngượng ngùng, cậu vặn thân thể nhỏ nhắn vào trong lòng ba ba, không hề nhìn bác sĩ Lý.

Bác sĩ Lý thu hồi hòm thuốc, nhìn Phí Chấp Duyên vẫn trầm mặt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mở miệng nói: “Phí tiên sinh, da trẻ con mềm lại dễ bị thương, ở một số góc bàn bén nhọn nên bọc lại thì tốt hơn.”

Bác sĩ Lý nói xong đều căng thẳng trong lòng, cũng nghĩ không ra mình sinh ra dũng khí như này ở đâu, lại dám đưa ra ý kiến với Phí tiên sinh.

Nhưng ngoài dự liệu của bác sĩ Lý chính là, Phí Chấp Duyên cũng không tức giận mà ngược lại gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Bác sĩ Lý thở phào nhẹ nhõm vội vàng xách hòm thuốc rời đi.

Nhu Nhu có thể là khóc mệt mỏi, ghé vào trong lòng Phí Chấp Duyên ngáp một cái nho nhỏ, không tới hai phút đã nhắm hai mắt lại.

Phí Chấp Duyên ôm Nhu Nhu chỉ cảm thấy giống như ôm một cục bông, cũng không dám dùng sức quá sợ bóp đau nhóc con này.

Cứ cứng còng cánh tay như vậy, Phí Chấp Duyên ôm Nhu Nhu trở về phòng ngủ.

Nhu Nhu tựa hồ cực độ thiếu cảm giác an toàn, cho dù ngủ cũng thích níu lấy quần áo Phí Chấp Duyên.

Góc áo trong bàn tay nhỏ bé của cậu siết chặt, Phí Chấp Duyên kéo hơn một lúc lâu cũng không kéo được góc áo của mình ra.

Sợ đứa nhỏ nửa đêm tỉnh lại khóc, cuối cùng Phí Chấp Duyên vẫn thỏa hiệp nằm xuống.

Nhìn nước mắt còn chưa khô trên mặt Nhu Nhu, ngón tay Phí Chấp Duyên giật giật, vươn đầu ngón tay lau cho nhóc con một chút.

Phí Chấp Duyên cảm thấy mình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đứa nhỏ dễ vỡ như vậy.

Anh có chút hoài nghi nhóc con này căn bản không phải do Bạch Châu bên kia phái tới, bằng không làm sao có thể dính người như vậy?

Thậm chí trong lòng anh cũng sinh ra một tia hy vọng.

Nếu như đứa bé thật sự không liên quan đến Bạch Châu, vậy nuôi như này tựa hồ cũng không tệ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào trên người Nhu Nhu đang ngủ.

Tựa hồ là bị ánh mặt trời nhẹ nhàng nhảy nhót làm cho ngứa ngáy, Nhu Nhu hắt xì một cái từ trong mộng tỉnh lại.

Mê mang ngồi ở trên giường hơn một lúc lâu, khóe mắt Nhu Nhu nặn ra hai giọt nước mắt sinh lý, lúc này chậm rãi từ trên giường bò xuống.

Giường không tính là cao, nhưng đối với Nhu Nhu mà nói thì vẫn phải vểnh mông, chân nhỏ giẫm tới giẫm lui trên không trung một hồi lâu mới có thể giẫm lên mặt đất.

Buổi sáng tỉnh dậy việc đầu tiên Nhu Nhu làm chính là ra ngoài tìm ba và anh trai.

Dì Ngô đoán chừng Nhu Nhu cũng sắp tỉnh, quả nhiên vừa đẩy cửa ra đã gặp mặt nhóc con kia.

Nhu Nhu nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi mới nhận ra đây là dì Ngô ngày hôm qua.

“Dì, bá bá không có nha!”

Dì Ngô bị tiếng gọi dì này làm cho trực tiếp cười ra nếp nhăn nơi khóe mắt, vội vàng ôm lấy Nhu Nhu, mang theo Nhu Nhu đi xuống.

"Phí tiên sinh đã đi làm, Lạc thiếu gia còn ăn cơm ở phía dưới, Nhu Nhu đi ăn cơm với anh trai được không?"