Lần này 006 nói mình đi đánh hải tặc, Nhu Nhu cũng không biết hải tặc là cái gì nhưng vẫn oa một tiếng, chỉ cảm thấy Lục Lục thật lợi hại.
006 bị Nhu Nhu khen đến lâng lâng, đang lúc đắc ý chợt nhìn thấy Nhu Nhu dừng ở trước cửa một phòng ngủ.
“Bá bá!”
Nhu Nhu không nhớ rõ ngày hôm qua ba ba ở phòng ngủ nào, cậu thấy căn phòng ngủ này mở cửa, vì thế thò ra cái đầu nhỏ vào gọi một tiếng ba ba.
Trong phòng không có người đáp lại.
Nhu Nhu đang muốn đi, lúc quay đầu lại nhìn thấy cặp sách nhỏ màu lam đặt trên sô pha.
Là cặp của anh ba nha!
Cặp sách nhỏ chỉ có anh ba có, cho nên Nhu Nhu ấn tượng rất sâu sắc, đẩy cửa ra đi vào tìm anh ba.
"Anh anh nha!"
Nhu Nhu đi tới trước sô pha để cặp sách, lắc lắc cái đầu nhỏ tìm Phí Lạc.
Kêu một lát Nhu Nhu đã kêu tới mệt mỏi, cậu nghiêng đầu nhỏ thấy được búp bê đặt trên sô pha nhỏ.
“Oa!”
Con búp bê nhỏ treo trên cặp sách màu lam này đại khái lớn hơn bàn tay của người trưởng thành một chút, trên đầu là mái tóc xoăn màu nâu giống hệt Phí Lạc, khuôn mặt khéo léo thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Bên trong búp bê hẳn là nhồi không ít bông, thân hình nhỏ nhắn thoạt nhìn tròn trịa mềm mại, bộ dáng cực kỳ dễ sờ.
Nhu Nhu chưa từng thấy qua búp bê, lòng hiếu kỳ thúc đẩy để cho cậu đi vài bước hướng về con búp bê nhỏ kia.
006 cũng thấy được con búp bê kia, nghĩ đến thân phận của Phí Lạc trong nội dung cốt truyện, nhất thời kinh ngạc một chút.
“Nhu Nhu đừng đi qua, chúng ta mau rời đi!”
Nhu Nhu vốn là đi không ổn định, bị 006 vừa hô như vậy khiến chân trái trực tiếp vấp vào chân phải ngã sấp xuống ở trước mặt búp bê.
Con búp bê nhỏ bị Nhu Nhu đυ.ng ngã úp mặt xuống.
006 nhìn thấy tình cảnh này chỉ cảm thấy cốt lõi đều sinh ra loạn mã, suýt chút nữa lại bị ép logout.
“Nhu Nhu, ngươi không sao chứ?”
Lần này Nhu Nhu bị đập vào trán, trong nháy mắt một chỗ nhỏ trên đầu đã sưng đỏ lên.
Nhu Nhu trực tiếp bối rối, hơn một lúc lâu mới đứng lên, cũng không nhận ra đau mà ngây ngốc lắc đầu:
“Không, không có nha.”
Nhu Nhu đỡ đầu có chút choáng váng của mình, thấy búp bê bị mình đυ.ng ngã, cậu vươn tay đặt búp bê ngay ngắn xong còn vỗ nhẹ đầu búp bê có chút loạn.
006 chứng kiến động tác của Nhu Nhu, trong lúc cấp bách năng lượng bị nó vô ý thức vận dụng thoáng một phát, triệt để hóa thành số không.
Không có năng lượng lại 006 lần nữa bị ép lâm vào ngủ đông.
Nhu Nhu gọi hai tiếng Lục Lục, thấy không có trả lời nên cho rằng Lục Lục lại đi đánh hải tặc, vì thế xoay người tiếp tục tìm anh trai.
Ở sau lưng Nhu Nhu không nhìn thấy, trong ánh mắt con búp bê bị vỗ đầu nhỏ kia nhanh chóng xẹt qua một chút xấu hổ nhàn nhạt.
Chờ đến khi Nhu Nhu mơ hồ hồ tiếp tục tìm anh trai, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra từ bên ngoài.
"Anh anh!
Nhu Nhu vui vẻ bất ngờ xoay người, kết quả phát hiện ngoài cửa chính là một thiếu nữ xa lạ.
Cô gái kia nhìn thấy Nhu Nhu, trái tim vốn đập thình thịch suýt chút nữa sợ tới mức trực tiếp nhảy ra.
Bình phục một chút tâm tình quá mức khẩn trương, cô gái nở nụ cười:
“Là tiểu thiếu gia à, sao ngài lại ở đây?”
Nhu Nhu nghiêng đầu ngơ ngác nhìn đối phương, không có đáp lại.
Cô gái đơn giản giới thiệu một chút chính mình: "Tôi gọi Tiểu Tình, là người phụ trách quét dọn phòng cho Lạc thiếu gia, tiểu thiếu gia ngài..."
Chờ cô gái đến gần một chút mới nhìn thấy cục u sưng đỏ trên đầu Nhu Nhu, nhất thời sửng sốt một chút.
“Trán của ngài......”
Cô gái nhìn cục u càng ngày càng sưng trên đầu Nhu Nhu, nhớ tới trong phòng khách của Phí Lạc có hộp thuốc men, vì thế vội vàng tìm ra.
“Tiểu thiếu gia, trán của ngài sưng lên, tôi giúp ngài bôi chút thuốc.”
Tiểu Tình cầm nước thuốc lo lắng đi lên.
Nhu Nhu ôm trán mình, cuống quýt chạy khỏi người cô.