Biểu tình trên mặt Kỷ Hòa Bắc không hề thay đổi, anh cũng không trả lời ngay lập tức.
Cong ngón tay gõ nhịp trên bàn.
Một lúc sau.
“Cao.”
Hai mươi vạn cao hơn giá trị trường quá nhiều.
Tuy đường Bình An số 2 có vị trí địa lý không tệ nhưng giá nhà ở đây cũng chỉ dao động từ mấy vạn đến mười mấy vạn mà thôi.
Hơn nữa, dù với giá đó nhưng cũng không có mấy người mua.
Rốt cuộc có thể bỏ mười mấy vạn ra mua nhà, ai sẽ mua nhà cũ mà không mua nhà cao tầng mới xây chứ? Lúc này mua nhà cao tầng, mua biệt thự mới được coi là người thành công.
Tuy diện tích nhà cũ của nhà họ Kỷ không nhỏ, rộng khoảng 300 mét vuông.
Nhưng lúc này, giá nhà ở nội địa không bao gồm công viên và những địa điểm công cộng như ở HongKong. Có công viên thì cũng chỉ là đồ tặng kèm nên giá nhà thường chỉ khoảng mười vạn.
“Chàng trai, giá này không cao. Chỉ riêng diện tích cư trú của căn này đã hơn một trăm sáu mươi mét vuông, hơn nữa còn là nhà ba tầng, cả bốn thế hệ đều ở cũng không thành vấn đề. Cậu mua được chính là kiếm lời, nếu không phải chúng tôi vội vã ra nước ngoài đoàn tụ với con trai thì chúng tôi cũng không muốn bán căn nhà này.”
Kỷ Hòa Bắc: “Mười bốn vạn, hôm nay thanh toán và làm thủ tục sang tên luôn.”
Kỷ Hòa Bắc không muốn dây dưa nhiều, không chỉ có không cố tình ép giá mà còn trả giá cao hơn giá thị trường mười phần trăm.
“……”
Tăng Quang Diệu mở miệng muốn tăng giá.
Người vợ ở bên cạnh kéo ông ta lại: “Lão Tăng à, cứ như vậy đi, hôm qua con trai gọi điện giục chúng ta nhanh đến đó rồi.”
Mười bốn vạn, đã giá cao nhất trong số những người đến xem nhà rồi.
Người môi giới cũng mới chỉ ra giá mười hai vạn mà thôi.
Nếu cố chấp với giá đó thì ít nhất cũng phải kéo dài vài tháng, hơn nữa còn phải trả một khoản phí môi giới cho người ta.
Tăng Quang Diệu được vợ nhắc nhở, cũng ý thức được nên thấy đủ.
Nhưng ông ta vẫn hơi không cam lòng.
Một mặt là giá cả không được như mong đợi, mặt khác lại không kìm được mà hoài nghi anh. Người ta ra giá dứt khoát như vậy, lẽ nào trong căn nhà này có giá trị nào đó mà ông ta không biết.
“Nhưng mà, cậu trả giá như thế thì cũng quá thấp rồi.”
“Đúng vậy, hay là cậu trả thêm tí nữa?”
“Cậu trả thêm hai vạn, chúng tôi để lại tất cả đồ gia dụng lại cho cậu.”
Kỷ Hòa Bắc nhìn thấy hết động tác nhỏ giữa hai vợ chồng chủ nhà.
Anh đứng dậy, giả vờ phải đi: “Tôi không cần đồ gia dụng, tôi hy vọng lúc đến nhận nhà thì trong nhà càng trống càng tốt. Tôi thấy hai người rất do dự nên hai người suy nghĩ trước đi, tôi sang nhà bên cạnh xem một chút.”
Nhắc tới nhà bên cạnh, hai vợ chồng bất chợt cảm thấy căng thẳng, liếc nhau.
Đúng rồi, sau khi Ngô Phương Nguyệt biết lương một tháng của con trai Tiểu Vĩ của bọn họ là mấy ngàn đô la mỹ thì cũng dự định đưa Tề Duyệt ra nước ngoài du học.
Nếu chàng trai này nhìn trúng căn nhà bên cạnh, vậy thì…
“Từ từ!”
“Mười bốn vạn, chúng tôi bán!”
Tùng Kỳ phấn đấu nửa tháng, không đợi được đoàn thanh tra đầu tư nước ngoài mà là đợi được lãnh đạo đến nói chuyện.
"Quản lý, ông có ý gì... Không cần tôi nữa?"
Tùng Kỳ sững sờ, bàn tay đặt trên đường may quần vô thức siết chặt.
Quản lý Hoàng gật đầu.
Ông ta không ngẩng đầu nhìn Tùng Kỳ, toàn bộ chú ý đều đổ dồn vào tài liệu trong tay.
"Ừm, tiếp đón đoàn thanh tra rất quan trọng, nếu kết quả đàm phán tốt, nhà máy của chúng ta có thể bắt kịp tốc độ phát triển. Lãnh đạo nhà máy rất coi trọng việc này, còn quyết định tìm các nhân tài chuyên nghiệp về mặt ngoại ngữ."