Cảm xúc của Tô Nhạn rất tệ nên mới dám nói vậy, thật ra vừa nói xong, cô đã hối hận ngay lập tức.
Trên đường về nhà, Tô Nhạn vẫn luôn không nói gì.
Cô thầm nghĩ mình đã gây chuyện rồi.
Làm một con đà điểu, với Yến Hồi Thời một trước một sau đi vào cổng biệt thự.
Thuỷ Thuỷ vẫy đuôi chào đón, cô mới có thêm dũng khí can đảm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh, thấp giọng nói, “Cháu xin lỗi.”
Yến Hồi Thời nghiêng đầu, bóng dáng cao lớn bị đèn neon che khuất, như cười như không, “Cháu xin lỗi cái gì?”
“Vừa rồi, cháu làm chú mất mặt.” Tô Nhạn cúi đầu, mím môi, “Cháu sỉ nhục chú.”
Yên tĩnh hai giây.
Yến Hồi Thời nhấn mạnh từng chữ, “Sỉ, nhục?”
Tô Nhạn cảm thấy không ổn, “Cháu không thích bạn bè của chú, vậy nên cũng muốn chú không thích ông ta, còn coi chú với ông ta là cùng một loại người.” Cô dừng lại, “Bởi vì tạm thời không có chứng cứ chứng minh chú trầm mê sắc đẹp, cho nên… Cháu xin lỗi.”
Yến Hồi Thời bắt lấy trọng điểm, “Tạm không có chứng cứ?”
Tô Nhạn ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen nhánh là thành ý xin lỗi và sự cố chấp không đổi chủ ý.
Yến Hồi Thời đối diện với đôi mắt của cô gái nhỏ, thấp giọng nói, “Tô Nhạn, đạo đức không trói buộc được người tốt, chỉ có pháp luật mới có thể trói buộc người tốt.”
“Nhưng mà…” Tô Nhạn nghiêm túc phản bác, “Ba cháu không cho cháu giao tiếp với người suy đồi đạo đức.”
“Cho nên…” Đuôi mắt Yến Hồi Thời ngả ngớn, “Cháu muốn làm ba chú?”
Tô Nhạn đuối lý vừa thẹn lại vừa bực, ôm Thuỷ Thuỷ chạy đi, giọng nói phập phồng, “Cháu không thèm làm ông nội đâu.”
Khoé miệng Yến Hồi Thời cong lên, nhìn theo cô gái nhỏ, cúi đầu gửi tin nhắn.
Tô Nhạn chạy được vài bước, nhận được tin nhắn Yến Hồi Thời gửi tới.
YHT: [Tính tình cũng lớn đấy bạn nhỏ.]
YHT: [Đã ngừng hẳn hợp tác rồi. Khóa học đạo đức của cô giáo Tô khiến chú thức tỉnh, đêm nay đi tăng ca để suy nghĩ chuyện đó đây.]
Tô Nhạn quay đầu nhìn, Yến Hồi Thời đã không còn ở phía sau, ánh đèn pha phía xa như là biết cô đang nhìn anh, loé lên hai cái, sau đó hoà vào dòng xe cộ.
Yến Hồi Thời trở lại văn phòng, gọi video qua cho Tô Cẩm Văn, “Nhớ em?”
“Nhớ cái gì, chú mày có gì mà đẹp.” Tròng mắt Tô Cẩm Văn đảo quanh một phòng, “Con gái anh đâu.”
Tô Cẩm Văn nhìn đồng hồ, “Hơn chín giờ rồi, sao chú còn tăng ca?”
“Mới vừa ngừng hợp tác với Magie, nhân tiện tìm nguồn cung cấp mới.”
Tô Cẩm Văn coi thường loại người dựa vào nhà vợ như Triệu Thế Nông, đã sớm nhìn ông ta không vừa mắt, vui sướиɠ khi người gặp hoạ, “Gây chuyện với Triệu Thế Nông? Hừ, ông ta chỉ thiếu nước quỳ xuống giảm giá cho chú thôi đấy, cái đồ khó hầu hạ.”
Yến Hồi Thời tắt video, ký tên trên văn kiện, không chút để ý nói, “Ông ta nɠɵạı ŧìиɧ, đánh vợ ở nơi công cộng.”
“Đây cũng không phải lần đầu tiên.” Tô Cẩm Văn cười, “Nhìn không ra, chú cũng có tinh thần trọng nghĩa đấy.”
“Em như vậy không phải vì tam quan chính xác của trẻ con sao?”
“Ý gì thế?”
“Chuyện này là con gái anh phát hiện, con bé còn nói…” Yến Hồi Thời dừng một chút, buồn cười nói, “Em sẽ bị học thói hư, biến thành một tra nam trầm mê sắc đẹp, suy đồi đạo đức.”
Tô Cẩm Văn lập tức hiểu được, “Hay lắm!” Ngữ khí kiêu ngạo tới tận trời, “Con gái anh tam quan đoan chính, tất cả đều do công lao dạy dỗ của bà xã anh.”
“Đương nhiên, hình tượng của chú cũng tốt lắm, rất tốt.”
“Magie sẽ cho anh giá em cung cấp?”
“Hiểu. Ngày mai anh sẽ nhờ người sắp xếp giao hàng. Tiền sao, vật ngoài thân cả, coi như là vì xã hội mà cống hiến, giúp tổ quốc bồi dưỡng những đoá hoa xinh đẹp.”
Yến Hồi Thời cong môi, “Vậy không bằng thêm ba phần cho em đi.”
“Như vậy sao được! Cho chú ba phần, tiền sữa bột của con gái anh cũng không còn nữa!”
“Không sao.” Yến Hồi Thời đùa giỡn, “Em đã học được nuôi thế nào rồi.”
Tô Nhạn có thói quen ngủ sớm, hiếm khi được nghỉ học, chưa tới sáu rưỡi đã tỉnh.
Lúc rửa mặt phát hiện trên trán có một cái mụn, còn ở ngay giữa, dùng tóc mái cũng không che được.
Tô Nhạn dùng tay đè lên cái mụn, ấn xuống, sau đó rầu rĩ than một tiếng.
Bà Lưu đã mua đồ ăn về, chuẩn bị làm bữa sáng, “Tô Nhạn, sáng nay cháu muốn ăn gì?”
Tô Nhạn nghĩ tới thái độ nhất thời xúc động của mình tối qua với Yến Hồi Thời, hỏi bà, “Chú Yến thích ăn gì ạ?”
Bà Lưu cũng không rõ khẩu vị Yến Hồi Thời lắm, anh ít khi trở về ăn cơm, hơn nữa cho dù về cũng chỉ ăn cơm tối, suy nghĩ rồi nói, “Yến tổng là người phương Bắc, nếu không bà sẽ hấp bánh bao?”
“Ủ bột phiền lắm ạ.” Tô Nhạn ấn cái mụn trên đầu mình, “Để cháu ra ngoài mua rồi mang qua cho chú ấy.”
“Cháu biết địa chỉ chung cư ngài ấy chưa?”
“Dạ rồi ạ, lần trước đi ngang qua đó, bác Chu nói với cháu rồi.”
Tô Nhạn thay một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, chậm rãi chạy tới tiệm bánh bao.
Xếp hàng mua bánh bao xong, Tô Nhạn bắt taxi tới chung cư gần công ty Yến Hồi Thời.
Tới nơi, cô gọi cho anh,
Tiếng chuông sắp kết thúc, đầu bên kia mới nghe máy.
Trong điện thoại truyền tới tiếng sột soạt như đang kéo chăn, tiếp theo truyền tới giọng nói khàn khàn của người đàn ông như vừa mới tỉnh, “Bạn nhỏ.”
Hai tai Tô Nhạn bỗng đỏ lên, cứng đờ mở miệng, “Chú, dậy chưa?” Rõ ràng là cô gọi tới đánh thức anh, biết rõ còn cố hỏi.
Yến Hồi Thời cười khẽ một tiếng, “Không dậy thì nói chuyện với cháu kiểu gì?”
Trái tim Tô Nhạn không chịu nổi khống chế mà đập nhanh, hai tai đỏ bừng, “Tối qua chú không ngủ ngon sao?” Do dự một chút lại nói, “Nếu không… Chú ngủ thêm chút nữa đi.”
Yến Hồi Thời hỏi cô, “Cháu ăn sáng chưa??”
Tô Nhạn đáp, “Còn chưa, cháu…”
“Chú qua đón cháu.”
Tô Nhạn nhỏ giọng, “Cháu mua bánh bao cho chú, chú muốn ăn không?”
Yến Hồi Thời dừng một chút rồi hỏi, “Ở bên ngoài.”
“Ở dưới lầu nhà chú.”
Yến Hồi Thời, “???”