Cậu vốn là thừa hưởng đôi mắt màu đen của ba ba mình, vừa đậm vừa thâm thúy, sáng trong lấp lánh như một viên hắc diệu thạch. Nhưng lúc này nó lại như được phủ lên một lớp thủy mang trong suốt, vành mắt, đuôi mắt đỏ ửng đáng thương không chịu được.
Hoắc Mạt thấy rõ, cũng đau lòng. Nhưng lời nói của cậu mới khiến hắn quan tâm hơn lúc này. Bởi vì nó có khả năng chính là nguyên nhân khiến cậu vô cớ bỏ đi. Mặc dù hắn nghe mà chẳng hiểu gì cả.
"Sao em phải từ bỏ tôi, con thỏ!? Có phải có người ép em không?"
"Không phải ô ô…"
Hắn gấp gáp, con thỏ lại vừa khóc vừa lắc đầu. Hắn cảm thấy mình sắp bị rối chết rồi.
May mà con thỏ sau đó đã nói cho hắn biết, dù nó được nói ở trong tiếng khóc đến nấc nghẹt, mỗi câu mỗi chữ đều không hoàn chỉnh. Rõ ràng cảm xúc của cậu đã bị những lời nói kia ép đến đỉnh điểm.
"Ô ô… Nhưng mà ô… Em chỉ là hu hu… Bình dân thôi!! Người nhà anh hức hức… Họ ô ô… Sẽ không chấp nhận em đâu ô ô… Chẳng thà em sớm ô ô… Sớm từ bỏ đi ô ô…"
Hoắc Mạt phải mất một lúc mới hiểu được tất cả. Nhưng hiểu rồi hắn nhìn con thỏ khóc đến không thở nổi lại bỗng nhiên muốn cười. Lại còn là cười khổ.
"Từ bỏ sớm thì không đau khổ à?"
Hắn nghe giọng mình nhẹ đến như gió thoảng qua tai, không rõ cảm xúc hư thật. Con thỏ ở trong lòng hắn chỉ biết khóc nhưng vẫn thật nhỏ gật đầu chứng thức suy nghĩ của hắn. Không hiểu sao hắn vừa muốn đánh cậu vừa không, vừa muốn thở phào nhẹ nhỏm. Bởi vì hắn từ trong cảm xúc của cậu nhận ra được thứ gì đó thật mềm mại, mãnh liệt tác động đến tâm tình của hắn. Bởi vì lý do cậu bỏ đi không phải là chuyện gì to tác. Rõ ràng trong hai mươi chín năm làm người của hắn chưa từng cảm thấy sẽ có chuyện gì bản thân giải quyết không được, nhưng đυ.ng đến con thỏ này hắn lại mất hết tự tin. Hắn vậy mà cũng sẽ sợ. Sợ không giữ được con thỏ.
"Nhưng em bây giờ đâu có giống."
Em sắp khóc lụt liên bang luôn rồi. Thật sự không đau khổ sao? Này chỉ là mới bắt đầu thôi đó, con thỏ à.
"Hức hức… Em không muốn…"
Con thỏ không muốn từ bỏ hắn, hắn nên vui?
Hình như hắn thấy vui thật.
"Em không muốn thì không cần phải gượng ép chính mình. Tôi Hoắc Mạt, cho phép em tự do yêu thích tôi, ở bên tôi đến chết!"
Hắn vui, cho nên cho dù cậu có muốn đổi ý, hắn cũng không cho phép.
Người đàn ông vừa nói vừa đỡ gáy nâng mông con thỏ trong ngực lên, hai ba bước đã ở trong căn nhà xa lạ tìm được rồi phòng của con thỏ.
Phòng của con thỏ thật sự rất giống con người của con thỏ, khắp nơi đều là mùi vị của con thỏ, hơi thở của con thỏ. Mềm nhũn như bông. Dễ dàng chạm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng hắn.
Hắn đem con thỏ đang nhu thuận bám vào cổ hắn đặt lên chiếc giường rõ ràng lớn hơn con thỏ tận mấy size nhưng nhờ vậy mới không đến mức chật chội khi dung nhập thêm một con sói lớn là hắn. Nệm giường màu xanh dương, con thỏ màu trắng lại càng thêm nổi bật trên đó. Hắn ở trên chiếc giường con thỏ nằm từ bé đến lớn chiếm hữu con thỏ, nghĩ thôi cũng thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vốn dĩ hắn còn chưa có định chiếm hữu con thỏ, nhưng chuyện hôm nay đã khiến hắn nhận ra nguy cơ. Hắn không muốn để lại bất cứ lỗ hỏng nào cho con thỏ chạy mất nữa.
"Ô ư…"
Tiếng khóc của con thỏ bị môi hắn nuốt lấy, đôi mắt con thỏ nhìn hắn mang theo nước mắt cùng mê mang nhưng không có đẩy hắn ra.
"Nếu em không muốn có thể từ chối. Tôi sẽ lập tức buông em ra."
Hắn vừa nói xong con thỏ đã vươn tay ôm chặt cổ hắn, tự mình dâng lên môi thơm cho hắn hưởng dụng.
Máu trong người hắn như đang sôi sục vì sự hưởng ứng của con thỏ. Cảm xúc hưng phấn đến mức khiến cái đuôi màu xám của hắn không ngừng phe phẩy. Có cảm giác như rất quẩy đến điên rồi.
Muốn ăn sạch em! Nuốt chủng em! Giam cầm em suốt đời!
Em là con thỏ của tôi!
Trong lòng hắn kêu gào đòi lấy, lại hai ba bước đã đem con thỏ lột sạch. Nhìn con thỏ toàn thân trong trắng lộ hồng ngượng ngùng nằm dưới thân mình, đôi mắt hắn đỏ ngầu.
Cảm nhận thân thể con thỏ run rẩy thật khẽ hắn vừa gặm cắn đôi tai nhỏ xinh kia vừa khàn giọng dỗ dành: "Đừng sợ, con thỏ. Kể từ bây giờ tôi chịu trách nhiệm cho hạnh phúc cả đời của em. Trừ khi tôi chết, không ai có thể cướp em khỏi tôi. Cho nên con thỏ, tôi cho em dũng cảm."
Dũng cảm hướng về phía tôi. Dũng cảm chiếm tôi thành của riêng em.
"Ư hức…"
Đôi môi bị chiếm lấy, không thể nói chuyện con thỏ đôi mắt ngượng ngùng nhắm lại, nhu thuận lại ngoan ngoãn. Lông mi vừa dài vừa đen khẽ rung động nhưng đôi tay đang mười ngón đan xen với người đàn ông lại dùng sức nắm chặt.