8
Giờ nghỉ trưa, nhân lúc mọi người đang ngủ trưa không có thời gian chú ý, Lục Lâm Lâm chạy đi pha một cốc cà phê rồi lén lẻn vào phòng làm việc của Thẩm Yến.
Thẩm Yến đang đứng ở sát cửa sổ gọi điện thoại, nhìn thấy nó đi vào liền cau mày hỏi: "Ai cho cô vào đây?"
Lục Lâm Lâm như thể không nghe thấy ý ghét bỏ trong giọng nói của Thẩm Yến: "Anh rể, giờ này rồi mà anh vẫn còn đang làm việc nhất định là rất mệt, mau uống ly cà phê này để thêm tỉnh táo nha."
Thẩm Yến nhăn mặt: "Chu Mẫn không nói với cô sao? Không có sự cho phép của tôi thì không được vào phòng làm việc của tôi, cô mau đi ra ngoài."
"Anh rể, em cũng chỉ vì quan tâm..."
"Tôi nói, cô mau đi ra ngoài." Thẩm Yến nhẫn tâm cắt ngang lời nó.
"Vậy được rồi, em để cà phê trên bàn nhé anh rể, anh nhớ uống đó."
Lục Lâm Lâm tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng mà nghe lời như thế thì không phải nó rồi.
Còn chưa đi được mấy bước, Lục Lâm Lâm liền kêu lên thất thanh: "Anh rể, em bị trẹo chân rồi." Nói xong liền ngã xuống người Thẩm Yến.
Thẩm Yến nhìn thấy liền ung dung lùi lại sau một bước, Lục Lâm Lâm không kịp trở tay nên dập mông xuống nền nhà, tiếng hô kinh hãi nửa thật nửa giả của nó trong chốc lát liền biến thành tiếng kêu đau.
Tôi đang ngủ trưa ở phòng nghỉ trong phòng làm việc của Thẩm Yến thì nghe thấy giọng của Lục Lâm Lâm ở bên ngoài, mở cửa đi ra thì vừa đúng lúc thấy màn kịch này của nó.
Lục Lâm Lâm oán trách nói: "Anh rể, sao anh không đỡ em, anh làm em ngã đau quá."
"Tôi mắc bệnh sạch sẽ, giờ cô có thể ra khỏi phòng làm việc của tôi được chưa?" Thẩm Yến lạnh lùng đáp trả.
Lục Lâm Lâm chìa tay về phía Thẩm Yến, dáng vẻ như muốn được bế: "Anh rể, em bị trẹo chân rồi, anh bế em dậy có được không?"
"Bế cô?" Thẩm Yến nhếch môi cười châm chọc.
Lục Lâm Lâm còn tưởng mình có hi vọng liền nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, anh rể, anh bế em lên đi."
Thẩm Yến đi về phía nó, nhìn xuống khinh thường: "Lục Lâm Lâm, so với việc dùng tay bế cô lên thì tôi muốn dùng chân đá cô bay ra ngoài hơn, cô tự mình đi ra hay để tôi đá cô ra?"
Tôi nhịn cười không nổi, lúc này Thẩm Yến mới phát hiện ra rằng tôi đã ngủ dậy rồi.
Anh lườm Lục Lâm Lâm, vẻ mặt sâu thẳm: "Cô đánh thức A Nhàn rồi đây này."
Lục Lâm Lâm ngây ra, trọng điểm là chuyện này sao? Trọng điểm không phải là nó bị ngã và vẫn đang ngồi trên nền nhà sao?
Nhưng nó lại cảm nhận được ánh mắt Thẩm Yến nhìn nó không gì lạnh lùng bằng, cảm giác đó, giống như có một con rắn đang thè cái lưỡi màu đỏ máu lạnh nhìn nó chằm chằm, bản năng sinh tồn khiến nó không dám ho he thêm gì nữa, Lục Lâm Lâm lồm cồm bò dậy chạy ra ngoài.
Thẩm Yến ôm lấy tôi, lười biếng tựa cằm lên vai tôi, nói: "A Nhàn à, đứa em gái này của em phiền thật sự, đối phó với cô ta mệt vãi chưởng."
Dáng vẻ này của anh giống như một chú mèo ragdoll ngoài lạnh trong nóng vậy, tôi xoa xoa mái tóc đen mềm mại của anh.
"Thẩm Yến, anh cứ đuổi việc cô ta luôn là được."
"Không được, anh phải báo thù cho em, cô ta không ở đây thì màn kịch mà anh dựng lên làm sao mà diễn được nữa, có điều..."
Hơi thở nóng bỏng của Thẩm Yến phả trên vai và cổ tôi, vừa tê vừa ngứa, gioing nói khàn khàn của anh vang lên bên tai tôi: "A Nhàn, tối nay em phải bồi thường xứng đáng cho anh đấy nha."
Mặt tôi hơi nóng lên, không biết là do gơi thở nóng bỏng của anh lây sang hay do tôi xấu hổ vì lời nói của anh nữa.
Tôi đập một cái vào vai anh: "Không phải anh bảo mệt à, mệt thì nghỉ ngơi cho tốt đi chứ."
Anh hôn lên cổ tôi vô cùng dịu dàng: "Nhìn thấy em liền không mệt nữa."
Nhưng mà tui mệt ba ơi ba.
Tối qua tôi bị anh hành xác đến giờ eo vẫn còn mỏi, sáng nay còn đi muộn nữa chứ, may là tôi cũng được xem như bà chủ của công ti này, không ai vì chuyện đó mà trách phạt tôi, càng không có ai dám trừ lương tôi.
9
Bởi vì bị ngã nên chân Lục Lâm Lâm bị thương, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
Một tháng sau chính là hoạt động teambuilding mỗi năm một lần của công ti tôi.
Teambuilding của công ti tôi rất có nhân tính, mọi người chọn một địa điểm để vui chơi, công ti sẽ tự thanh toán tiền vé máy bay và khách sạn, còn cung cấp cho mọi người một khoản chi phí du lịch cố định.
Đến nơi, mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể toàn công ti, chụp xong thì liền có thể tách nhau ra tuỳ ý hoạt động, lần này cũng không ngoại lệ.
Địa điểm lần này tôi chọn là đi ra đảo chơi.
Cũng giống như mấy lần trước, bọn tôi chụp ảnh tập thể xong liền tách nhau ra tự chơi riêng.
"Anh rể, chị Nhàn, em có thể chơi cùng với hai người không ạ? Em ở đây không quen ai, em sợ lắm." Lục Lâm Lâm cắn cắn môi đáng thương nói.
Tôi và Thẩm Yến đang định đi chợ hải sản thử đặc sản địa phương thì Lục Lâm Lâm liền sáp lại gần nhất quyết muốn làm bóng đèn giữa hai chúng tôi.
"Sợ thật á?"
Lục Lâm Lâm gật đầu.
Thẩm Yến gọi trợ lí qua: "Tiểu Trương, chú mày đặt vé máy bay quay về cho Lục Lâm Lâʍ ɦộ anh cái, tránh cô ta ở nơi này cứ nơm nớp lo sợ."
Lục Lâm Lâm vội vàng nói: "Anh rể, em không có ý đó, em muốn chơi cùng với anh, anh rất có khí phách đàn ông, có anh ở bên cạnh em có cảm giác rất an toàn."
Nó liếc nhìn sang tôi, tỏ vẻ yếu ớt: "Chị ơi, chị bảo anh rể đồng ý với em đi, hay là chị ích kỉ muốn trải qua thế giới riêng của hai người nên muốn bỏ mặc sự an nguy của em không thèm quan tâm?"
Tôi chẳng hề nôn nóng giải thích điều gì, cười như không cười nhìn sang Thẩm Yến.
Lục Lâm Lâm muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Yến á, còn phải xem Thẩm Yến có đồng ý cho nó làm thế không cơ.
Quả nhiên, Thẩm Yến lạnh lùng nói: "Lục Lâm Lâm, là tôi muốn cùng A Nhàn trải qua thế giới riêng của hai người, cô còn dám làm kì đà cản mũi giữa tôi và vợ tôi thì tôi không ngại cho cô cảm nhận chút cảm giác thế giới có bao nhiêu nguy hiểm đâu."
Lục Lâm Lâm nhận thấy ánh mắt Thẩm Yến nhìn nó giống như một tảng băng lạnh lẽo, lắc đầu lia lịa: "Bỏ đi, em tự chơi một mình vậy, em không làm phiền hai người nữa."
Sau khi Lục Lâm Lâm đi, thế giới của tôi và Thẩm Yến trở yên yên tĩnh hơn nhiều, bắt đầu trải qua thế giới riêng của hai chúng tôi.
Trước tiên chúng tôi đi dạo quanh chợ hải sản một vòng, đích thân chọn mấy loại hải sản tươi sống về cho mấy quầy chế biến thực phẩm để họ làm ra món ăn ngon.
Mặc dù không phải tôi làm nhưng tốt xấu gì cũng là do tôi chọn, tôi ăn vào vẫn có chút cảm giác thành tựu không tên. Tóm lại là ăn rất thoả thích.
Ngày thứ hai, tôi và Thẩm Yến lại đi nhảy dù, lướt sóng, đều là những hoạt động rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tôi không biết lướt sóng, may mà có Thẩm Yến kiên nhẫn dạy tôi, tôi sau đó cũng chơi ra gì phết.
Lúc này, Chu Mẫn gọi điện cho tôi, nói Lục Lâm Lâm thăm dò tung tích của tôi bà Thẩm Yến khắp nơi, chắc là vẫn chưa chết tâm với Thẩm Yến, bảo tôi đề phòng nó một chút.
Quên nói, tôi và Thẩm Yến không ở chung khách sạn ba sao với các đồng nghiệp, mà ở trong phòng VIP của khách sạn năm sao.
Cái tên Thẩm Yến này từ nhỏ đã quen sống sướиɠ, ăn uống ngủ nghỉ đồ dùng gì cũng phải là loại tốt nhất.
Sau khi anh và tôi ở bên nhau, anh càng như muốn đem những gì tốt nhất đều cho tôi cả.
Đặc biệt về vấn đề vật chất thì anh tuyệt đối không bạc đãi tôi, có lúc tôi cũng cảm thấy như vậy vô cùng lãng phí tiền bạc.
Thẩm Yến yêu tôi mù quáng là thế mà anh vẫn luôn cảm thấy những thứ anh cho tôi vẫn chưa đủ, anh cho rằng tôi xứng đáng với những thứ quý giá nhất trên thế giới này, simp tôi đến nỗi hết cứu nổi, có điều tôi rất thích như vậy.
Chơi hai ngày, tôi có hơi mệt rồi.
Cộng thêm việc cái tên Thẩm Yến này sức khoẻ rất tốt, ban ngày bọn tôi cùng nhau ra ngoài chơi, tối về hắn còn ra sức hành xác tôi, cơ thể thôi thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Ngày thứ ba, tôi ngủ một mạch đến trưa, tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp.
Đến tối, tôi lén đi vào tiệm spa của khách sạn, chuẩn bị làm spa.
Kết quả khi tôi đang vừa định cất túi đi thì Thẩm Yến đã liên tục gọi điện đến: "A Nhàn, em đi đâu thế?"
"Em đi spa rồi." Tôi biết với cái nết không rời xa tôi một giây phút nào của Thẩm Yến thì anh nhất định sẽ chạy ra đây với tôi nên tôi nhấn mạnh nói: "Chỗ này đàn ông không được vào."
"A Nhàn, có phải em ghét anh không."
Giọng điệu của Thẩm Yến trầm xuống, nghe kĩ thì có hơi ấm ức.
"Không mà, em yêu anh nhất luôn, còn không phải là mấy ngày nay anh abcxyz em nhiều quá hay sao, em cũng có phải người sắt đâu, em cũng biết mệt chứ."
Tôi nói với Thẩm Yến rất nhiều lời ngon ngọt, dù sao cũng không mất tiền, sau khi dỗ cho anh vui thì giọng điệu của anh dịu dàng hơn rất nhiều: "Vậy anh đợi vợ về."
"Dạ." Tôi cúp máy.
Ánh mắt vô tình lướt qua phía bên ngoài, hình như tôi thấy bóng dáng của Lục Lâm Lâm.
Khi đi qua đó xác nhận lại thì chỉ nhìn thấy một nhân viên phục vụ ở đó.
Chắc là ảo giác thôi.
Tôi cất túi xong liền đi vào trong spa. Không ngờ rằng, khó lắm mới có một lần tôi và Thẩm Yến tách riêng ra thì phía bên anh ấy lại xảy ra chuyện.
Tôi vừa làm spa xong đi ra ngoài thì đã thấy Thẩm Yến đang đứng đợi tôi.
Tôi bật cười, cái con người này thật sự thích tôi đến vậy sao? Không lúc nào muốn rời xa tôi.
Cho đến khi anh nói với tôi một câu tôi mới thay đổi sắc mặt:
"Vợ ơi, suýt chút nữa thì anh bị người ta vấy bẩn rồi."
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Rất nhanh sau đó Thẩm Yến liền kể cho tôi mọi chuyện xảy ra sau khi tôi đi.