Sếp Của Chồng Kết Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 2: Anh đã sớm cương cứng

Vương Lực đã ngủ say, tiếng ngáy càng lúc càng lớn, lớn đến mức trong phòng khách cũng có thể nghe thấy.

Chu Thành Cảnh không để ý tới anh ta, đi thẳng đến chỗ ghế sô pha.

Ánh trăng đêm nay không quá sáng, trong phòng tối đến mức khó nhìn thấy rõ năm ngón tay, Chu Thành Cảnh đứng gần đánh giá mọi thứ xung quanh, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của người đang nằm ngủ phía trên.

Sô pha quá hẹp, không thể ngủ được, Tô Mạn co chân lại, cuộn tròn thành một quả bóng trông rất đáng thương, ép mình vào mép ghế sô pha, chỉ cần dịch ra một chút nhất định cô sẽ ngã xuống.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Tô Mạn khẽ lầm bầm một tiếng, sau đó cô lập tức xoay người thiếu chút nữa ngã xuống dưới sàn.

Chu Thành Cảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.

Anh không thể đoán ra được: Rốt cuộc cô ấy thích người đàn ông kia ở điểm nào? Vụng về, ích kỷ, hơn nữa còn là một kẻ vô tích sự?

Nhưng rất nhanh, Chu Thành Cảnh không còn lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này nữa.

Tô Mạn đang ở trong vòng tay anh.

Tuy nửa người cô vẫn còn nằm trên sô pha, nhưng hơi thở, sự mềm mại và hương thơm của cô đều đang bao quanh Chu Thành Cảnh, khiến cho anh không nhịn được có những suy nghĩ khác, cả người bắt đầu nóng lên.

Anh không kìm lòng được đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cảm giác hoàn toàn giống như trong tưởng tượng, trắng nõn, mịn màng, dịu dàng, bon QQ. Anh không kiềm chế được, ngón tay vừa mới chạm vào lại muốn vuốt ve thêm lần nữa.

Tô Mạn bị quấy rầy có chút cáu kỉnh, cô không vui nắm lấy tay của người nào đó, giấu vào trong lòng, vị trí mà lòng bàn tay áp vào chính là bộ ngực đầy đặn của cô.

Trong nhà có người ngoài nên cô không cởi áσ ɭóŧ, nhưng việc này không ảnh hưởng một chút nào tới cảm giác lúc này, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại.

Bản năng đàn ông, Chu Thành Cảnh khép ngón tay lại, siết chặt, sau đó hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Anh đã sớm cương cứng.

Về vấn đề tư thế, trên thực tế, cho dù Chu Thành Cảnh có cương cứng tới mức làm rách cả quần âu phía bên dưới thì Tô Mạn cũng không thể cảm nhận được. Nhưng anh muốn cô biết, ngay cả trong giấc mơ.

Anh nhẹ nhàng đẩy Tô Mạn vào ghế sô pha và hơi đứng thẳng lên…

Đẩy mông ra quá phản cảm, thứ mà Chu Thành Cảnh áp sát chính là vòng eo của cô.

Có thầy được không, toàn bộ suy nghĩ và cơ thể của tôi đều bị cô làm cho mê muội.

Trong đêm khuya yên tĩnh, xa xa chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy, biểu hiện yêu đương im lặng của Chu Thành Cảnh đương nhiên không được đáp lại. Nhưng……

Tô Mạn cảm thấy khó chịu, khẽ cử động, sau đó đưa tay ra sau nắm lấy thứ đó ở giữa hai chân anh.

"Xì..."

Chu Thành Cảnh nhất thời không kịp đề phòng, thở ra một hơi, có chút đau, nhưng phần nhiều lại cảm thấy thích.

Tô Mạn có vẻ tò mò về thứ mình đang nắm lấy, đôi bàn tay nhỏ bé giống như không có xương đang vuốt ve, sướиɠ hơn gấp trăm lần so với việc Chu Thành Cảnh tự mình thủ da^ʍ. Anh hơi đẩy người về phía trước cho cô dễ dàng nắm lấy.

Chu Thành Cảnh có đạo đức thấp kém, còn tham lam, nhanh chóng muốn nhiều hơn nữa.

Anh thử thăm dò chạm vào ngực của Tô Mạn, cô không kháng cự, vẫn đang mơ mơ hồ hồ, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ: "Ưʍ..."

Sức lực ở bàn tay lại tăng lên một chút, lần tìm được chỗ cổ áo, len vào chạm tới núʍ ѵú phía sau áσ ɭóŧ, trêu chọc một lúc khiến nó sung huyết, dần cứng lên.

Tô Mạn từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, Chu Thành Cảnh áp người lên, ngậm nụ hoa vào miệng, cẩn thận vuốt ve eo cô. Mặc dù đang mơ màng ngủ say nhưng cô vẫn không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng, một hai âm tiết nhẹ nhàng khiến Chu Thành Cảnh lập tức ý loạn tình mê.

Tay của anh di chuyển xuống phía dưới, tiến vào trong bộ đồ ngủ mềm mại, lưu luyến dừng lại giữa hai chân cô một lúc rồi đẩy chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên, chạm vào cánh hoa bắt đầu trở nên ướŧ áŧ của cô.

Anh không quá vội vàng, kiên nhẫn vuốt ve, muốn trước khi đầu ngón tay xâm nhập vào trong làm cho cô chảy ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn nữa.

Nhưng khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào âʍ ѵậŧ khiến kɧoáı ©ảʍ trở nên vô cùng mãnh liệt, Tô Mạn vừa bị đối phương chạm vào, cả người run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra.

Cùng lúc đó.

“Ưm, a~”

Tô Mạn khẽ rêи ɾỉ thành tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận có người đang đè lên người mình, vô thức nói: "Anh nặng quá, đứng dậy đi..."

Chu Thành Cảnh im lặng, cũng không lập tức đứng dậy.

Tô Mạn dùng tay đẩy đối phương ra, dùng giọng nói ngọt ngào thúc giục anh: "Ông xã?”