Vân Nê (Cổ Phong)

Chương 7-1

“Được rồi được rồi thuộc hạ sai rồi.” Tương Hạ một bên dỗ một bên ôm, muỗng nhỏ đưa tới bên miệng Sở Đàm, “Vương gia, uống thuốc, nghe lời.”

Sở Đàm dựa vào l*иg ngực ấm áp của Tương Hạ, không khỏi có chút không tự nhiên mà quay đầu đi không để ý.

“Cơ thể đã nóng thành như vậy, mau uống đi, ngủ một giấc.” Tương Hạ cúi đầu dỗ y, “Uống nào, không đắng.”

Sở Đàm lại chuyển mặt qua bên kia.

Tương Hạ ngẩn ra, động tác trên tay hơi khựng lại, cúi đầu ở bên tai Sở Đàm nhẹ giọng hỏi: “Vương gia là đang làm nũng với thuộc hạ sao?”

Sở Đàm run rẩy cuộn cơ thể lại, cắn chặt môi, quay đầu trừng mắt nhìn Tương Hạ, khóe mắt hồng hồng, giống như thỏ con nổi giận.

“Ngài uống hay không uống, nếu không uống thuộc hạ cưỡng ép đút a.”

“Ngươi dám.”

“Này có cái gì không dám.” Tương Hạ bưng chén thuốc lên tự mình uống một ngụm, đỡ lấy gương mặt nhỏ của Sở Đàm, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng nhuận mềm mại, chậm rãi đem nước thuốc đút vào trong miệng Sở Đàm.

Mùi thuốc đắng nồng tràn ngập giữa môi lưỡi của hai người, giống như kiếm niềm vui trong nỗi buồn trong những ngày lễ ngày tết trước kia, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau dựa vào, chịu đựng những chuỗi ngày không thấy ánh mặt trời nhất, thêu hoa trên gấm không kịp đưa than ngày tuyết, đưa than ngày tuyết không kịp đồng cam cộng khổ.

Môi lưỡi dây dưa, luyến tiếc tách ra, hồi lâu, Sở Đàm mới đột nhiên đẩy Tương Hạ ra, gương mặt cũng đã đỏ au.

“…… Làm càn……” Sở Đàm cắn chặt môi, vẫn bị ôm chặt như cũ, cánh tay Tương Hạ gắt gao ôm lấy eo y kéo vào l*иg ngực, trong lúc kinh hoảng thất thố, nghe thấy Tương Hạ dán vào tai mình trêu đùa.

Tương Hạ thở ra ngụm khí, cười nhẹ hỏi: “Vương gia buổi sáng còn nói muốn thuộc hạ thú ngài đâu? Đừng đổi ý a.”

Thân mình Sở Đàm lập tức cứng đờ lên, cụp mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không muốn?”

Tương Hạ nhắm mắt lại hôn lên cái gáy trắng tinh bóng loáng của Sở Đàm, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của y: “Thuộc hạ rất nguyện ý đây.”

“Có điều, bên chỗ Vương phi nhưng không dễ bàn bạc.” Tương Hạ đem Sở Đàm ôm trọn trong ngực mình, cằm tựa vào hõm vai của Sở Đàm, “Vương gia, đừng vì thuộc hạ mà chậm trễ đại sự.”

Sắc mặt Sở Đàm cứng đờ, nghe Tương Hạ tựa như muốn đổi ý, tức khắc ánh mắt liền lạnh xuống, quay đầu lại giáo huấn: “Cái gì là đại sự?”

“Chung thân đại sự của ngài a.” Tương Hạ vô tội mà lui về sau, miễn cho câu nào nói không đúng lại bị đánh, “Thuộc hạ kiểu gì cũng ở chỗ này bồi ngài, ngài sao có thể không cưới Vương phi, nói cho cùng ngài cũng không thể tuyệt hậu đi.”

Đôi mắt Sở Đàm nheo lại, lẳng lặng nhìn Tương Hạ: “Bổn vương không phải không thể kháng chỉ, người bên cạnh bổn vương tất cả đều sẽ chết, ngươi cũng không ngoại lệ.”

“Vương gia,” Tương Hạ sắc mặt xanh mét, “Ngài sao lại không nghe khuyên bảo đây, độ tuổi đẹp như thế sao lại không tiếc mạng như vậy a.”

“Ngươi tiếc mạng, ngươi sợ? Sợ bổn vương liên lụy ngươi?” Sở Đàm giương mắt nhàn nhạt nhìn Tương Hạ.

“Thuộc hạ chỉ là đau lòng ngài.” Tương Hạ lại nhịn không được, bất chấp thất lễ, một phen kéo Sở Đàm qua, ấn mạnh vào l*иg ngực của mình, “Lo lắng hãi hùng trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải trải qua mấy năm tháng nhàn nhã a, nghe ta nói……”

Sở Đàm an tĩnh dựa vào vòng tay ấm áp của hắn, nhẹ nhàng nắm tay Tương Hạ, vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: “Đại khái cũng chính là bảy ngày sau đi.”

“Vương gia……” Tương Hạ bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, bôi thuốc.”

“Không cần, tĩnh dưỡng mấy ngày liền khỏi.”

“Nghe lời, ngoan một chút.” Tương Hạ bế Sở Đàm lên, nhẹ nhàng tháo đai lưng ra, lộ ra một thân vết tích xanh đỏ.

Sở Đàm chỉ có thể ngoan ngoãn ghé vào đầu vai Tương Hạ, chịu đựng thẹn thùng cùng đau đớn, chờ Tương Hạ giúp mình bôi thuốc.

Tương Hạ nhìn thoáng qua, xác thật bị thương có chút nặng, hiện tại còn sưng đỏ, nội tâm không khỏi lại run lên, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Đàm an ủi, một bên lấy thuốc mỡ bôi vào vết thương.

Thuốc mỡ vừa mới bôi lên vô cùng đau đớn.

“Ô……” Trong mắt Sở Đàm bao phủ một tầng hơi nước, nắm chặt bả vai Tương Hạ, hai cái đùi bởi vì đau đớn và khẩn trương mà run bần bật lên.

“Thuộc hạ sai, quá thô lỗ.” Tương Hạ nhẹ giọng an ủi, một chút một chút trấn an Sở Đàm.

Bảy ngày sau, Liên Giác lạnh mặt trở về Trấn Nam Vương phủ phục mệnh.

Sở Đàm an tĩnh ngồi trên giường êm lật sách, Tương Hạ đứng bên cạnh y.

Thấy vẻ mặt u ám của Liên Giác, Tương Hạ liền bất mãn, thấp giọng chất vấn: “Việc được giao làm hỏng rồi?”

Sở Đàm thấy Liên Giác một thân hắc y trở về, bỏ sách cổ trong tay xuống, giương mắt nhìn hắn.

Liên Giác cụp mắt, vẻ mặt ủ rũ, quỳ một gối xuống đất bẩm báo: “Hồi Vương gia, đều làm thỏa đáng……”

“Có gì mau nói.” Tương Hạ không kiên nhẫn đặt tay lên vỏ kiếm bên hông.

“Vâng……” Liên Giác ấp úng nói, “Là…… Hộ Quốc công phủ…… Thư từ hôn…… Đã ở trên đường……”