Kem Vani Vị Socola

Chương 25: Hướng dương

Chương trước hù mọi người tí thôi chứ tui nào dám hành hai đứa con của mình =)))))

***

Minh Hoàng'S POV

***

Chát!

Cả căn phòng lặng im như tờ liếc nhìn về phía Phạm Gia Huy.

"Bà nội cha mày thằng chó, mày nghĩ mày là cái đ** gì mà dám đánh người của bà hả? Mẹ mày thằng ch*, cái đệch tổ sư mày."

Phạm Gia Huy ôm một bên má đã đỏ, đơ người nhìn Nguyệt Ánh.

"Người của mày? Chứ không phải mày còn thích tao à? Hay mày muốn gây chú ý?"

"Gây chú ý cái quần." Nguyệt Ánh lại đá nó thêm một phát.

"Cái con này! Tao kêu mày lên để ngăn hai thằng lại chứ không phải đánh chung." Thằng Khải đẩy Nguyệt Ánh ra, che thằng Gia Huy lại.

Nguyệt Ánh giậm chân, miệng thở hồng hộc đầy tức giận. Em quay lại nhìn tôi, rồi nắm lấy tay kéo tôi đi.

Hai chúng tôi xuống khuôn viên của homestay, em nhấn tôi xuống chiếc xích đu gần đó, sau đó nâng mặt tôi lên xem xét.

"Sao bây giờ, bầm hết trơn rồi." Giọng Nguyệt Ánh như nức nở, mắt em đỏ hoe, "Sao lại đánh thằng đó? Có biết làm vậy bẩn tay lắm không? Bộ hết muốn dùng mặt để kiếm cơm nữa à?" Nước mắt như chực chờ rơi xuống, tôi vội dỗ dành.

"Thôi đừng có khóc mà. Chỉ là tức quá nên mất kiểm soát thôi. Mới lần đầu đánh nhau nên mới bị thương thôi, một hai lần nữa là ổn thôi mà."

"Còn muốn đánh nhau nữa à?" Nguyệt Ánh đẩy tôi ra, trừng mắt nhìn.

Tôi gãi gãi đầu, bỗng nhớ ra điều gì.

"Nguyệt Ánh... thích thằng đó à?"

"Thằng nào?"

"Phạm Gia Huy ấy."

Tôi biết đây có thể là pha tự hủy của chính mình như vẫn hỏi.

"Thích cái qué ấy. Mặt như cái mâm, nết thì hãm tài, vô phước lắm mới thích nó." Nguyệt Ánh nhăn mày, cười khinh một cái.

"Phụt.." Tôi phì cười trước câu trả lời của em. Nhưng vẫn không thôi thắc mắc.

"Nhưng con Hà nói Nguyệt Ánh từng nghỉ học vì nó. Hồi lớp 7 ấy."

Nguyệt Ánh ngơ ra, sau vài phút nhớ lại, em nhíu mày lắc đầu.

"Có đâu ta. Nhớ hồi lớp 7 Nguyệt Ánh chỉ nghỉ một tuần vì bà nội mất thôi mà."

Ra vậy! Thì ra không phải vì thằng chó đó thật. Tôi vui mừng đến nỗi ôm lấy em, vùi đầu vào hõm vai nhỏ nhắn.

"Mừng quá..."

"Thật ra tôi có thích một người."

"..." Tôi chưa mừng được một phút nữa.

"Người đó rất giỏi, đẹp trai, rất quan tâm tôi. Nói chung là hợp gu."

"..." Đm không được không được. Phải tiến công luôn thôi. Tôi thả Nguyệt Ánh ra, nhìn xung quanh một lượt rồi ngắt lấy đóa hướng dương gần đó đưa em.

"Có biết ý nghĩa của hoa hướng dương là gì không?" Nguyệt Ánh lắc đầu, "Nó có nghĩa là một niềm tin và hy vọng vào tình yêu. Nguyệt Ánh à, cho phép Minh Hoàng một lần được bước chân vào thế giới của Nguyệt Ánh được không? Minh Hoàng không ép Nguyệt Ánh phải đồng ý nhưng làm ơn cho Minh Hoàng một cơ hội đi." Tôi nắm chặt lấy tay Nguyệt Ánh, giọng run run khẩn thiết. Thật ra là có pha thêm tí mỹ nam kế nữa...

"Hả? Người mà Nguyệt Ánh thích... đang tỏ tình với Nguyệt Ánh nè..." Nguyệt Ánh đặt bàn tay lên tay tôi, giọng run run lí nhí

Tôi ngây người, Nguyệt Ánh vừa nói người Nguyệt Ánh thích là tôi à? Tin chuẩn không? Vậy là tôi khởi nghĩa thành công rồi à?

"Nguyệt Ánh khó nuôi lắm, dị ứng với nhiều thứ nè, sợ mấy con động vật hiếu động này kia nữa. Tính tình thì trẻ con, ích kỉ, hay hiếu thắng lắm. Minh Hoàng bây giờ chạy vẫn còn kịp đó." Nguyệt Ánh ngước đôi mắt ươn ướt nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

"Bây giờ lụy quá nên không muốn chạy được không?" Tôi ôm chặt lấy cô gái đối diện mình, xúc động muốn bật khóc.

"... Ừm, không được hối hận đâu đó." Nguyệt Ánh thủ thỉ với tôi.

***

Nguyệt Ánh'S POV:

***

Minh Hoàng ôm tôi thật chặt, tôi có thể ngửi thấy mùi cồn nhè nhẹ trên người anh. Mượn rượu tỏ tình à? Không sao, không sao. Tỏ tình nào chẳng là tỏ tình...

"Ngày mai mặc đồ xinh xinh một tí, hai đứa mình đi chơi."

"Cái kiểu đi chơi mà chỉ có riêng hai đứa thôi ấy."

Minh Hoàng gục đầu vào vai tôi thủ thỉ, tôi cảm giác vai mình ươn ướt.

"Minh Hoàng khóc à?" Tôi nhẹ giọng hỏi, tay vỗ vỗ lưng anh.

"...Ừm."

"Nín đi nè, ngày mai mình đi chơi." Tôi vỗ lưng dỗ dành, sao mà trẻ con quá đi à.

"Chưa đủ đâu! Ngày mai phải xưng anh - em nữa cơ. Xin luôn đấy..." Minh Hoàng lại càng ôm tôi chặt hơn.

"Được được." Tôi bất lực đẩy đầu Minh Hoàng ra khỏi vai mình. Song, lại nâng khuôn mặt anh lên. "Nhưng mà mặt như này có sao không?"

Tự nhiên muốn vào vả cho thằng chó kia vài phát nữa ghê.

"Minh Hoàng đeo khẩu trang! Nguyệt Ánh đừng có ý nghĩ hủy kèo."

"..."

"Được được. Ngày mai mấy giờ nè?" Tôi xoa lấy gò má đỏ đỏ tím tím của anh mà chạnh lòng. Đm con chó Phạm Gia Huy, mày coi chừng bà mày đấy!

"10h đi. Minh Hoàng muốn em chuẩn bị thiệt là xinh." Minh Hoàng cầm một lọn tóc của tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên đó. Tôi giật nảy, vội ôm gương mặt nóng bừng xoay sang chỗ khác. Tên này dám gọi tôi bằng em kìa!!

"Hoàng... Rõ ràng mặt đẹp trai thư sinh lại để tóc layer twoblock nhìn hiền hiền vậy mà lại dám đánh nhau rồi còn... rồi còn thả thính kiểu đó nữa."

"Ừm, đánh nhau lẫn thả thính đều là lần đầu tiên hết đó. Thấy giỏi không?"

"..."

"Thôi đi vào đi, trời lạnh rồi, Minh Hoàng sợ em bệnh đó." Minh Hoàng nắm tay tôi, anh đưa tôi về phòng rồi chào tạm biệt tôi.

Vào phòng, tôi thấy nhỏ Hà đã ngồi sẵn đợi, miệng cười cười đầy thâm ý. Tôi chạy đến ôm chặt lấy nó thủ thỉ.

"Mày ơi, ngày mai lựa cho tao bộ váy nào nhìn giống nàng thơ tí đi. Tụi tao đi chơi."

"Ừa. Để tao gọi nhỏ em họ qua make up sương sương cho mày luôn." Nhỏ Hà gõ gõ đầu tôi mỉm cười.

***

Minh Hoàng'S POV

***

Lúc tôi về phòng đã thấy hành lý của thằng Gia Huy đã biến mất hết rồi.

"Nó bị tao đuổi rồi." Khải liếc tôi, hờ hững nói.

"Mày làm sao mà tới giờ nó vẫn chưa kéo thầy cô lại hốt tao vậy?" Tôi ngồi phịch xuống giường, tiện tay lấy cái gương gần đó để xem thử vết bầm. Hừm... Cũng không nặng lắm.

"Tao có vài cái clip nó phân phối pod cho tụi lớp D. Đơn giản vậy thôi."

"Ồ... Vậy tụi phòng bên cạnh?"

"Chủ yếu là lớp mày mà, tao tóm tắt mấy cái râu ria thôi là tụi nó đã đồng ý giữ miệng rồi."

"Ồ."

Im lặng vài phút, tôi lại hỏi nó.

"Khải à."

"Nói."

"Mai tao nên mặc gì bây giờ? Tao với Nguyệt Ánh hẹn hò."

"... Việc gì cũng đến tay bố mày."

Một đêm yên bình của mọi người cứ thế trôi qua, riêng có hai con người nào đó mắt vẫn mở sáng trưng, tim vẫn đập thình thịch vì hồi hộp chờ đợi ngày mai.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Cá Voi thật sự rất thích hoa nên cũng thích đem mấy cái ý nghĩa vô truyện. Bé Hoàng là HSG văn mà=)) Chuyện bé nó hiểu ba cái chuyện lãng mạn này cũng là bình thường.