Tóc đỏ mơ màng mở mắt, toàn thân tê mỏi như đã nằm rất lâu khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu xoay người muốn thay đổi tư thế thì tiếng leng keng do còng tay va vào nhau vang lên bên tai khiến tóc đỏ giật mình sợ hãi, giãy giụa mạnh hơn.
“Cái quái gì vậy… ức.”
Tóc đỏ kêu lên một tiếng đau đớn. Có gì đó đang đâm vào trong lỗ huyệt của cậu, cảm giác tê dại, đau nhói.
Đau quá.
Đau đến nỗi nước mắt muốn ứa ra.
Hai tay bị còng trên đầu giường, chân bị banh rộng xích ở cuối giường, lỗ huyệt bị cắm dị vật to lớn khiến cậu không nhịn được mà phát ra vài tiếng thút thít.
Cùng lúc này, ở bên cạnh nơi tóc đỏ đang bị xích vang lên tiếng nước xả ào ào xuống cơ thể đẹp đẽ của Trần Quân. Những giọt nước lên trên từng thớ cơ, thớ múi, nếu có thể chứng kiến tận mắt cảnh tượng ấy, đảm bảo chỉ có thể chảy máu mũi vì quá ngon.
Xả người lần cuối cùng xong, Trần Quân tắt nước, lấy khăn tắm lau tóc và cơ thể rồi quấn khăn quanh eo ra khỏi phòng tắm. Hắn định xuống lầu kiếm gì đó bỏ vào bụng trước nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ, tiếng động bên trong làm hắn dừng lại.
Có vẻ như tên nhóc kia đã tỉnh rồi.
“Cuối cùng cũng chịu tỉnh à.”
Trần Quân mở cửa, liền thấy tóc đỏ đang vặn vẻo cơ thể, nước mắt giàn ra mà khi nhìn thấy hắn thì cái miệng đang kêu khóc thút thít liền gào ầm lên.
“Con mẹ nó, thằng chó. Mau thả tao ra…a… thằng khốn… tao sẽ sống chết với mày… ức… a… a… ah~.”
Đau đầu thật.
Trần Quân cau mày. Đáng nhẽ lúc nãy hắn phải bịt luôn cái mỏ của tên nhóc này mới đúng.
Hắn đi với cạnh giường, thò tay xuống giữa hai chân tóc đỏ, chỉnh nút trên dị vật đang cắm vào trong lỗ huyệt của cậu ta, tăng thêm một nấc.
Lỗ thịt co giật mạnh, khiến cơ thể tóc đỏ cũng theo đó mà co giật theo. Cậu ta vừa quằn người vừa hét lên những tiếng kêu đau thảm thiết.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Quân tuy rất hài lòng nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Hắn nhìn cơ thể trần chuồng của tóc đỏ một hồi, thấy hai hạt đậu trên ngực vẫn còn để trống. Ý nghĩa xấu xa ngay lập tức nổi lên, Trần Quân lấy trong hộp tủ hai cái kẹp, một tay giữ lấy cơ thể đang vùng vẫy của tóc đỏ, tay còn lại cầm kẹp kẹp hai đầṳ ѵú của cậu ta.
Lại thêm một cơn đau nữa xuất hiện. Tóc đỏ trợn trắng mắt. Tay chân co lại như muốn phá còng nhưng không thành công, cũng chẳng thể vặn người quá 45 độ. Cơn đau từ ngực và huyệt động như muốn xé nát cơ thể cậu, nước mắt nước mũi giàn hết cả ra, nhìn qua cũng thấy vô cùng thương tâm.
Có thể đối với người khác, khi thấy kẻ thù khóc như vậy sẽ cảm thấy mủi lòng một chút, thấy bản thân có phần hơi nhẫn tâm. Nhưng Trần Quân không phải kiểu như thế. Hắn quá quen với cảnh này trước kia nên khi thấy tóc đỏ khóc lóc như thế, hắn lại càng dửng dưng, cảm thấy trò chơi này thật vui, nhưng mới chỉ là bước đầu mà thôi.
Trần Quân lờ đi ánh mắt hình viên đạn xịt của tóc đỏ, thản nhiên kéo một chiếc ghế lại gần giường, chân vắt chéo, châm một điếu thuốc, vừa ngắm “cảnh đẹp” vừa hút thuốc.
Tóc đỏ thấy Trần Quân không để ý sự ác ý của mình thì cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn đau xé người mà hắn vừa mang lại, nhất quyết sẽ không hé răng cầu xin kẻ thù ngay trước mặt mình lấy một câu.
Cậu ta nghĩ rồi cũng ổn thôi, cũng như trước khi cậu ta quan hệ với Bạch Liên, chỉ cần thả lỏng là được. Nhưng cậu ta càng thả lỏng, cơn đau càng dai dẳng hơn trước không có dấu hiệu thuyên giảm. Tóc đỏ co mười đầu ngón chân lại, cậu ta không hiểu, rõ ràng cậu ra đã thả lỏng cơ thể rồi, tại sao vẫn đau như thế này chứ.
Cuối cùng, tóc đỏ không thể chịu được nữa, sự đau đớn đã lấy đi tôn nghiêm cuối cùng của mình, ánh mắt van nài hướng về phía Trần Quân nức nở cầu xin hắn tha cho mình.
“Anh Trần, em sai rồi… Tha em. Em không dám mắng anh nữa… ức… Đau quá. Anh tha cho em… em không dám làm phiền anh nữa… ức a… cũng không dám đột nhập vào nhà anh nữa… đau… em sai rồi, anh tha cho em… a a ah~.”
Trần Quân vờ như không nghe thấy lời cầu xin của tóc đỏ, hắn cứ ngồi đó, tựa lưng vào thành ghế, mặc cho tiếng kêu khóc vang nài của người đang bị xích trên giường ngày một gấp gáp hơn, nhàn nhã thả khói thuốc.
Mãi cho đến khi điếu thuốc trên tay hắn tàn hết, tóc đỏ hai mắt đẫm lệ nhìn hắn cắm điếu thuốc vào gạt tàn trên hộp tủ, cậu cố gắng kiềm lại tiếng rêи ɾỉ của mình, mấp máy môi khô cầu xin một lần nữa.
“Xin anh… làm ơn… thả tôi ra. Xin anh…”
“Ha.” Trần Quân thả ra một tiếng cười châm chọc. Ánh mắt sắc bén chứa đầy sự khoái trá híp lại nhìn tóc đỏ đang quằn quạo trên giường.
Cái cảm giác rạo rực khi nghe ‘con mồi’ cầu xin này, đã bao lâu rồi hắn mới cảm nhận lại được nó nhỉ? Đúng rồi. 7 năm. Từ lúc hắn bỏ nghề, hắn không còn cảm nhận được sự hưng phấn đang dâng trào này nữa.
“Được thôi.”
Trần Quân trèo lên giường, cầm lấy chuôi dị vật đang cắm ở trong lỗ huyệt của tóc đỏ, giả vờ đáp ứng lời cầu xin của cậu ta mà từ từ rút ra. Nhưng lại nhân lúc cậu ta thả lỏng sự phòng bị, liền ấn mạnh nó vào sâu bên trong.
Nhìn thấy dị vật đang được kéo ra bên ngoài, tóc đỏ ngay lập tức biểu lộ sự vui sướиɠ trên khuôn mặt, nhưng cậu ta lại không ngờ rằng, chỉ vài giây tiếp theo, cơ thể cậu ta bất ngờ co giật mạnh, dị vật kia không chỉ không được rút ra bên ngoài mà còn bị đẩy sâu vào trong hơn trước. Đồng thời, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ dươиɠ ѵậŧ đang căng cứng bắn ra ngoài.
“Bắn vì một cái sεメtoy thông đít.”
Trần Quân che miệng cười khoái trá.
“Đúng là một tên chó rách dâʍ đãиɠ mà.”
Thật nhục nhã.
Tóc đỏ không thể phản bác lại lời mà hắn vừa nói, chỉ có thể run rẩy nằm trên giường, sự nhục nhã và đau đớn khiến cậu khóc nấc lên từng đợt. Đây là lần đầu tiên cậu bị như thế này. Từ khi sinh ra, khi còn là một đứa trẻ cho đến bây giờ, tóc đỏ vẫn luôn là người ở vị trí chủ động tấn công, cậu hoàn toàn không thể ngờ được rằng bản thân sẽ có ngày phải dạng chân trước một tên đàn ông khác, bị hắn ta sỉ nhục và bị cây sεメtoy của hắn ta làm cho xuất tinh.
Nhìn biểu cảm hiện giờ trên khuôn mặt tuấn tú của tóc đỏ, một dòng ký ức xưa cũ chợt xuất hiện trong tâm trí của Trần Quân. Hình ảnh Bạch Liên 7 năm trước chủ động muốn cùng hắn chơi trò tù nhân, cũng là cảnh tượng xích chân xích tay này, cũng là dáng vẻ run rẩy khi cả cơ thể bị sεメtoy chơi đùa. Tất cả đều rất giống trừ ánh mắt dâʍ đãиɠ trước kia của Bạch Liên giờ thay bằng ánh mắt sợ hãi của tóc đỏ. Nhưng chỉ cần thế thôi cũng khiến hắn buồn nôn.
Tâm trạng đang vui vẻ của Trần Quân bị ký ức cũ làm cho trùng xuống, mặt hắn đen lại một mảng, đồng thời đưa tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn tinh của tóc đỏ, khóe môi cong lên đầy ác ý.
“Nhỏ thế này mà cũng dám tự tin nằm trên cơ à.”
“Ức… không có… tôi không có… thả ra…” Bị nắm lấy dươиɠ ѵậŧ căng cứng dù vừa rồi mới xuất tinh xong, tóc đỏ không nhịn được mà co giật cơ thể, phần ngực hơi ưỡn cong lên về phía trước.
Trần Quân híp mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ không quá to hay quá nhỏ nhưng lại có màu trắng hồng như thiếu niên mới lớn đang nằm gọn trong lòng bàn tay của mình. Khóe môi hắn bất chợt cong lên chứa đầy sự chế giễu, bàn tay đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của tóc đỏ bắt đầu đưa lên đưa xuống từng nhịp, hắn muốn xem biểu cảm tiếp theo của cậu ta.
Phần dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho tóc đỏ không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ nhưng lại nhanh chóng bặm chặt môi, như không muốn cho hắn nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ vừa phát ra của mình.
Thấy tóc đỏ không chịu thành thật, Trần Quân càng hung ác tuốt mạnh hơn, đồng thời kéo kẹp núʍ ѵú đang kẹp trên ngực cậu ta, khiến cho tóc đỏ co giật ưỡn cong người, miệng bặm chặt không thể kiềm được cái cảm giác vừa đau lại vừa sướиɠ ngay lúc này nữa mà tách ra, bao phủ căn phòng bằng những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Phụt.
Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại một lần nữa bắn ra, dính hết lên bàn tay to lớn của Trần Quân. Hắn thả tay ra khỏi dươиɠ ѵậŧ của tóc đỏ, không ngần ngại mà đưa nó lên miệng, liếʍ sạch từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang bám dính trong lòng bàn tay và trên những ngón tay thon dài ngay trước mặt người đang nằm xụi lơ trên giường, không ngừng thở dốc.
“Anh…”
Tóc đỏ run rẩy hai mắt mở to, miệng há hốc dường như không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Hắn vậy mà dám liếʍ thành phẩm mà cậu vừa phóng ra, lại còn ở ngay trước mặt cậu. Xấu hổ chết đi được.
Còn chưa hết ngạc nhiên, tóc đỏ đã bị Trần Quân đè mạnh xuống. Hắn nửa quỳ trước ngực cậu, một tay bóp miệng, ép cậu phải mở to miệng ra hết cỡ, tay còn lại nâng dươиɠ ѵậŧ to lớn đang cương tím của bản thân đâm thẳng vào trong miệng của tóc đỏ, khiến cho cậu không kịp phòng bị mà kêu lên một tiếng đau đớn trong cổ họng.
Trần Quân nắm chặt lấy tóc của cậu, ra sức kéo mạnh về phía trước như muốn đem toàn bộ chiều dài dươиɠ ѵậŧ đâm tới cuống họng người kia.
Hai mắt tóc đỏ ngày càng sưng lên vì khóc nhiều. Cậu cố gắng giãy giụa, cố gắng cắn vào dươиɠ ѵậŧ của Trần Quân để hắn biết đau mà bỏ nó ra khỏi miệng mình. Nhưng dươиɠ ѵậŧ của hắn to quá, đến lưỡi của cậu còn di chuyển một cách khó khăn chứ đừng nói là có thể ngậm miệng lại, và khi cậu càng giãy thì lực tay trên đầu cậu lại càng mạnh hơn, lực đâm của kẻ kia cũng thô bạo hơn.
Trần Quân chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ như bây giờ. Ai mà ngờ được cái miệng láo chó của tên nhóc kia lại tuyệt vời đến vậy. Nó không chỉ đủ rộng để nhét vừa toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của hắn vào trong mà còn rất ấm và ướŧ áŧ.
Hắn càng sướиɠ, hai tay càng nắm chặt tóc của tóc đỏ hơn. Trần Quân ra sức đẩy mông, đâm chọc dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong khoang miệng tóc đỏ và rồi khi kɧoáı ©ảʍ đạt đến cực hạn, hắn không rút dươиɠ ѵậŧ ra mà trực tiếp bắn tinh vào trong cổ họng của người kia, cưỡng ép cậu ta nuốt hết.
Tóc đỏ từ đầu đến cuối không thể phản kháng, hai mắt cậu ta trợn trắng, ngực ưỡn cong hết cỡ, mười đầu ngón chân co lại, hai tay bị xích thì động loạn, dươиɠ ѵậŧ to lớn kia vẫn ở bên trong miệng cậu bắn tinh, làm cho cậu không cách nào đẩy thứ kinh tởm kia ra ngoài được mà chỉ có thể nuốt nó xuống bụng, không bỏ sót một giọt nào.
Miệng đau, ngực đau, lỗ huyệt đau. Qúa nhiều sự đau đớn nhói lên cùng một lúc khiến cho tóc đỏ không còn sức lực để chống đỡ. Ngay khoảnh khắc Trần Quân rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng mình, cậu ta chỉ kịp ho lên mấy tiếng khàn đặc rồi ngất lịm đi, hoàn toàn để cho hắn muốn làm gì mình thì làm.