(*) Tóc Hime: Tóc Hime là kiểu tóc được cắt ngắn ở hai bên má, tạo thành sự tương phản rõ rệt với phần tóc dài ở phía sau. Chúng có nguồn gốc từ Nhật Bản, phổ biến trong giới quý tộc nữ và thường được gọi là kiểu tóc công chúa nhờ nét đẹp kiêu kỳ, sang chảnh, đầy quyền uy.
Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang chọc ghẹo bên tai cô, vừa ẩm ướt, lại có chút ngứa.
“Muốn cái nào?” Anh hỏi.
Tay Hạ Tang từ từ dời đi, chỉ về phía búp bê Tây Dương đang mặc bộ quần áo màu hồng nhạt ở ngăn tủ bên cạnh.
“Muốn cái màu phấn kia, có phải rất đẹp không?”
Vừa nãy cô cũng thử gắp hai lần, nhưng đều thất bại.
“Thử xem.”
Chu Cầm cầm nút điều khiển, điều chỉnh vị trí trái phải, nhắm ngay con búp bê mặc quần áo màu hồng phấn ấy.
Điều khiển vẫn luôn di chuyển vào một giây cuối cùng, ánh mắt anh sáng như đuốc, quyết đoán hạ tay ấn nút hình tròn.
Hạ Tang nhìn thấy cái đồ móc thế mà lại bắt được tấm vải dệt trên người của búp bê, kéo lên trên, búp bê lại chẳng rơi xuống!
Cô che miệng, ngừng thở, mắt nhìn cái móc vẫn đang di chuyển về chỗ ban đầu, cuối cùng lại thả ra.
Búp bê rơi xuống hộp lấy đồ!
“A!” Cô vui vẻ mà nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy lại lấy búp bê từ cái hộp đấy ra.
Con búp bê này quả thật chẳng phải đồ chơi hiếm lạ gì, cô cũng chẳng phải rất thích nó, chỉ là thất bại quá nhiều lần, cho nên lúc thắng lợi này, lại cảm thấy vô cùng quý báu, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Chu Cầm nhìn thấy ý cười xuất hiện trên mặt của cô, con mắt vốn dĩ luôn lạnh lùng của anh, lúc này cũng nhiễm chút ý cười nhàn nhạt.
“Có còn tiền không?”
“Có!”
Hạ Tang mở tay ra, bỏ hết năm tệ tiền xu vào trong tay anh: “Tất cả đều cho cậu đấy!”
Chu Cầm xoay người đi đến trước máy búp bê, nhìn cô nói: “Lại đây chọn đi.”
Hạ Tang hoài nghi nói: “Tôi chọn, cậu đều có thể gắp được sao?”
“Cậu thích thì đều có thể.”
Hạ Tang thử chọn ngẫu nhiên một con gấu trúc làm từ vải bố nhìn đẹp đẹp: “Này đi.”
Chu Cầm quả quyết bỏ tiền vào, lại lập lại thao tác như ban nãy, chính là thao tác gắp búp bê lúc nãy, nhưng anh bắt đầu rất cẩn thận và tỉ mỉ hơn.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, hạ tay xuống ấn nút, một nhấn đã chiến thắng.
Gấu trúc cũng rơi vào hòm lấy quà.
“Chu Cầm! Cậu là thần à!”
“Chỉ là kỹ thuật so với cậu tốt hơn một chút.” Anh lạnh lùng quét mắt nhìn Kỳ Tiêu.
“Thế cũng rất lợi hại nha!” Hạ Tang không chút tiếc chút lời khen anh: “Tới bây giờ, tôi cũng chẳng gắp được đấy.”
“Nếu cậu muốn chơi, thì sau này cứ gọi tôi.”
“Một lời đã định!”
Hạ Tang mua năm đồng xu, không thể ngờ được, trúng toàn bộ.
Gắp được mấy con búp bê, cô ôm trong người không hết được, nên để cho Chu Cầm ôm giúp cô hai cái.
Hai người quay đầu lại thì đón nhận ánh mắt kinh dị từ tất cả mọi người.
Thứ nhất là kỹ thuật gắp búp bê của anh, có thể nói anh chính là ác mộng của các ông chủ máy gắp búp bê.
Thêm vào đó là Hạ Tang thế mà lại đi cũng với Chu Cầm của trung học số 13! Hơn nữa nhìn cách hóa trang của hai người, thể hiện rõ là một cặp đôi…
Kỳ Tiêu nhìn thấy Chu Cầm, sắc mặt lạnh như băng, như sắt.
Cơn ác mộng bị Chu Cầm đè ép ở toàn bộ mọi phương diện, lần thứ hai hiện ra trước mặt cậu ta.
Không thể, có vài thứ giống nhau, nhưng Chu Cầm muốn cạnh tranh với cậu ta, thì cái xuất thân đó…
Thì Kỳ Tiêu đây vẫn là người đứng nhất, mang theo cảm giác kɧoáı ©ảʍ khi trả được thù, trực tiếp gϊếŧ chết cậu ta.
Cậu ta nghĩ, tên kia đã giẫm vào bùn mãi mãi không thể trở mình được, cả đời này cậu ta nhất định không thể thành công.
Lại không ngờ rằng, nhiều năm sau, Chu Cầm sẽ xuất hiện bên cạnh cô gái cậu ta thích, khiến ánh mắt cô lúc nhìn cậu ta lại tràn đầy ánh hào quang…
Giống như bóng đè không thể trốn thoát.
Bàn tay bị che trong tay áo đang nắm chặt lại, khớp xương đều hiện rõ ràng.
Từ Minh nhìn thấy sắc mặt Kỳ Tiêu, biết tình huống không thích hợp, vội vàng đưa ánh mắt nhìn sang Hạ Tang, để cho cô biết đường mà mang theo vị gia hỏa này rời đi.
Nhưng lễ halloween năm nay… sợ là thật sự có người gặp quỷ đấy.
Giống như Hạ Tang cũng cảm thấy cảm xúc của Kỳ Tiêu không thích hợp, nhìn Chu Cầm nói: “Chúng ta đi về đi, đừng chậm trễ nữa, bọn họ đều ăn lẩu xong hết rồi.”
Chu Cầm thế mà lại rất nghe lời, lạnh lùng, thản nhiên quét mắt nhìn sang Kỳ Tiêu, xoay người cùng cô ra khỏi cửa kính của tiệm trò chơi.
“Hạ Tang.”
Trong khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, cô nghe được phía sau có người kêu tên của cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Tiêu đang ra sức khống chế vẻ mặt và cơ thể, nặn ra một chút ý cười miễn cưỡng: “Đợi lát nữa chúng ta đi ăn thịt nướng chung với nhau đi.”
Hứa Thiến liếc mắt xem thường, nhìn đến mặt mũi Kỳ Tiêu, cũng chỉ có thể nói: “Hạ Tang, cậu đến đây đi, đừng ở chung với hạng người đấy.”
Hạ Tang nhìn nhóm người này, không hề nhúc nhích.
Hứa Thiến lại nửa khuyên nửa uy hϊếp nói: “Để cho mẹ cậu biết cậu ở chung một chỗ với nam sinh trung học số 13 này, nhất định không tha cho cậu.”
Hạ Tang rũ mắt nhìn mấy con búp bê trong tay mình, sau đó lại liếc nhìn Kỳ Tiêu đang có gương mặt chẳng tốt lành kia.
Hơn mười năm nay, cô chính là nghe theo những lời nói như thế, phục tùng theo sự sắp xếp cuộc đời của người khác dành cho mình, giống hệt như những con búp bê, gấu bông đang cầm trong tay.
Nhưng tối hôm nay, cô chẳng phải là con rối nữa, cô là Harley Quinn.
Harley Quinn mãi mãi không rời đi như tên hề.
“Các người muốn nói với mẹ tôi, cứ việc nói đi, tôi không sợ bà ấy.”
Nói xong, cô nắm lấy ống tay áo của Chu Cầm, lôi anh bước nhanh rời đi.
…
Hạ Tang sợ bọn Kỳ Tiêu đuổi theo, lôi kéo anh chạy chậm bước đi, chạy lên cầu thang của phố Thượng.
Đường lên cầu thang vừa nhỏ, vừa hẹp, Hạ Tang dừng bước, dựa lưng vào bức tường lạnh như băng, sau một lúc hoảng hồn thì đứng đấy thở dốc.
Tay cũng không kìm được mà run rẩy.
Đó là lần đầu tiên làm ra một chuyện, đưa ra một lựa chọn “không giống cô” như thế này.
Cô quay lưng lại với những bạn học chung ở trung học số 1 của mình, những người có thể sớm chiều gặp nhau, lựa chọn người nam sinh như con mãnh thú và dòng nước lũ của trung học số 13.
Và Kỳ Tiêu, người luôn hoàn hảo trong mắt mọi người, người cười rộ lên cũng giống hệt như chim bồ câu bay qua ánh mặt trời trong mấy năm kia.
Cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Cho nên, ai mới là “con mãnh thú trong dòng nước lũ”, Hạ Tang thật sự không xác định được.
Cô nhìn Chu Cầm nói: “Cậu lên trước đi, để tôi bình tĩnh một lát đã.”
Trong bóng đêm, khuôn mặt chỉ mờ mờ hiện ra trong ít ánh sáng mờ ảo.
Anh cúi đầu lấy điếu thuốc, bỏ vào miệng, giọng nói thoải mái, không chú ý: “Không gấp.”
Trong ánh sáng mờ tối, Hạ Tang nhìn điếu thuốc lá dài nhỏ màu trắng, hỏi: “Cái đó có vị gì?”
Chu Cầm vừa lấy cái bật lửa ra, nghe thế, trực tiếp lấy điếu thuốc trong miệng mình xuống, bỏ vào trong miệng của cô.
“…”
Thậm chí, Hạ Tang còn chẳng có từ chối.
Điếu thuốc trên miệng, có chút ẩm ướt.
Đáy mắt Chu Cầm hiện ý cười như có như không, nhìn cô, mặc dù là ngậm thuốc, cũng là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Ngắm nghía cái bật lửa trên tay anh, đóng đóng mở mở, ngọn lửa lúc sáng lúc tối, phủ lên gương mặt anh tuấn và thân thể cường tráng của anh.
“Muốn thử không?”
Trong ánh lửa, con mắt tối đen như đáy vực sâu của anh đang nhìn cô.
Hạ Tang lắc đầu: “Tôi không hút, cậu cũng hút ít lại đi, cái này không tốt.”
“Tôi đã thành niên rồi.” Chu Cầm lấy điếu thuốc cô đang ngậm trên miệng ra, lại lần nữa bỏ vào miệng mình, xoay người đi bộ lên lầu: “Cậu vẫn nên ngoan ngoãn một chút.”
“Chu Cầm.”
Bỗng nhiên Hạ Tang lại gọi tên anh, tò mò hỏi: “Tôi vừa xem video halloween năm ngoái, cậu nói cô gái kia không thể cho cậu thứ cậu muốn. Tôi có thể hỏi, cậu muốn cái gì không?”
Chu Cầm nở nụ cười: “Sao này, cậu cũng có hứng thú à?”
“Không phải, chỉ là tò mò chút thôi.”
Chỉ nghe “phanh” một tiếng, bật lửa lần thứ hai mở ra, ánh lửa chiếu lên sườn mặt sắc bén của anh…
“Tôi muốn một tương lai quang minh, bằng phẳng, ai cũng đều không cho được.”
Ngoại trừ bản thân mình.
…
Hai người mang theo một túi đồ uống lớn trở về quán Bảy Đêm Tra Án, mọi người đều đang oán giận nói: “Các cậu đi chậm thật đấy…”
“Hai người này đi có nửa tiếng chứ mấy.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hạ Tang nhanh chóng chạy đi chia đồ uống cho mọi người.
Minh Tiêu nhìn thấy mấy con búp bê trong tay Hạ Tang, cười nói: “Khó trách lại chậm như thế, gắp búp bê à. Hai người đây là muốn cho chúng tôi ăn cơm chó sao, chỗ này không đủ lớn à, không đủ để hai người phát huy à?”
Chu Cầm nói: “Là chị cho ba mươi tệ làm phí chạy vặt, em chia cho cô ấy phân nữa, cô gái nhỏ người ta da mặt mỏng không lấy, nên em gắp búp bê cho xem như mượn hoa hiến phật.”
Minh Tiêu cười nói: “Cậu cũng nhiều lý do thật.”
Hạ Tang không vui ngồi lại vị trí của mình, bên cạnh Cổ Trăn Trăn dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng người cô: “Các cậu là tình huống gì đây?”
Cô sáp lại gần nhỏ giọng nói vào lỗ tai cô ấy: “Tại hạ vừa mới gặp bọn Kỳ Tiêu và Hứa Thiến, nên trễ một chút…”
“OMG!” Cổ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn cô: “Quả thực thấy Tu La Tràng mà!”
Ăn xong cơm chiều, mọi người lại trang điểm lại lần nữa, dưới sự sắp xếp của Minh Tiêu, cô lại quay lại mật thất, người chơi sẽ giả ma để hù dọa nhân viên.
Tuy nhiên, do các NPC đã thích nghi với môi trường tối tăm của mật thất nên người chơi không những không làm họ sợ, mà họ còn nghĩ ra các chiêu trò, hợp sức lại để hù những người chơi đang giả ma kia.
Phấn khích vô cùng phấn khích, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy high như thế, một vài cô gái, bao gồm cả Hạ Tang đều bị mất giọng.
Lúc kết thúc trò chơi cũng đã là chín giờ rưỡi, mọi người nói tạm biệt với nhau.
Hạ Tang và mấy người Đoạn Thời Âm không tiện đường, vì thế một mình đến trạm giao thông công cộng ở quảng trường thời đại, chuẩn bị đón xe buýt về nhà.
Lúc này trên xe buýt rất ít người, có không ít chỗ trống.
Cô lập tức đi đến chỗ cuối cùng ngồi xuống.
Lúc cửa xe sắp đóng lại, một người có vóc dáng cao lớn, mặc quần áo màu đen từ cửa xe tiến vào, sau khi quét thẻ, anh cũng đi về phía hàng ghế sau.
Hạ Tang nhìn thấy Chu Cầm, thì có chút ngạc nhiên.
Mà anh lại chẳng khách khí, ngồi sát bên cạnh cô.
Bởi vì thân thể cường tráng, nên một mình anh ngồi đại khái cũng chiếm khoảng nửa vị trí. Hạ Tang ngồi bên cạnh anh, ít nhiều có chút giống chú chim non nhỏ nép vào lòng người.
“Tôi vẫn nhớ rõ.” Hạ Tang dùng giọng nói nho nhỏ, không còn miếng sức nói: “Nhà cậu ở gần nhà ga phía Bắc thành phố, mà tuyến xe buýt này đi về phía Nam.”
Chu Cầm lấy di động ra nhìn, thuận miệng nói: “KFC gần nhà cậu có hương vị không tệ, mua một hộp nhà dành tối ăn khuya.”
“Nơi nào lại chẳng có KFC chứ, ở nhà ga không phải có một cái sao, đi xa như thế làm gì.”
“Không giống nhau.”
“Có gì lại không giống nhau chứ?”
“Tự cảm thấy không giống nhau.” Chu Cầm cũng chẳng có trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Sau này cậu sẽ rõ.”
Hạ Tang cũng chẳng nhiều lời nữa, lấy cuốn từ đơn tiếng Anh nhỏ ra học thuộc.”
Chẳng bao lâu, cô đã cảm thấy tay anh duỗi sang, làm trạng thái muốn vén tóc cô lên.
“Làm gì thế!”
Chu Cầm đưa di động đến, nhìn cô nói: “Tôi cảm thấy kiểu tóc như thế này, rất phù hợp với gương mặt và khí chất của cậu.”
Hạ Tang tò mò cầm lấy di động của anh, nhìn thấy trên mạng xã hội có rất nhiều cô gái đang chia sẻ tóc hime.
Kiểu tóc hime này xem hình đã biết ngay, đó là một kiểu tóc phía trước ngắn hơn phía sau, phần đuôi tóc bên sườn mặt giống như được cắt bằng kéo, rất ngay ngắn, lại có chút giống những kiểu tóc của các công chúa cổ đại, gần đây cũng rất lưu hành kiểu tóc này, bên cạnh Hạ Tang cũng có mấy cô gái cắt kiểu như thế này.
Hạ Tang nhìn tấm ảnh chụp nói: “Cậu lại có thể đi đề cử kiểu tóc này đấy, định đóng đinh hình tượng ngoan hiền cho tôi sao?”
Chu Cầm lấy điện thoại lại, mở nhật ký của một cô gái: “Thật ra tôi cảm thấy kiểu tóc này cũng chẳng thật sự là ngoan ngoãn đâu, cậu xem, cũng có thể rất gợi cảm, cũng rất phản nghịch.”
Hạ Tang nhìn thấy cô gái đang hút thuốc trong tấm hình kia, môi đỏ như nhung, mặc một yếm màu đen, phối với tóc kiểu hime này, quả thật giống đàn chị phạm tội đến mười phần.
Cô cười không ngừng: “Cậu lại có thể đi dạo ở đây à, phần mềm này không phải chỉ có các cô gái sử dụng sao?”
“Cậu chính là một khuôn mẫu giới tính.”
“Vậy cậu thử nói xem, bình thường lên đây cậu xem cái gì?”
“Tự mình xem.”
Hạ Tang tò mò làm mới trang chủ của anh và phát hiện trên trang chủ hầu như đều là bài đánh giá cơ bản của các chuyên gia công nghệ và nhà khoa học. Có robot thông minh, máy bay không người lái, điện thoại di động mới,… tất cả đều là những món đồ yêu thích của các chàng trai.
Hạ Tang trả điện thoại lại cho anh: “Vốn dĩ cậu vẫn là người say mê công việc về khoa học kỹ thuật.”
“Thỉnh thoảng cũng sẽ xem một ít đề cử về phim Mỹ.” Anh nói: “Hứng thú của tôi rất nhiều.”
“Đã nhìn ra, cậu tham gia rất nhiều việc bán thời gian, dạy bóng rổ cho trẻ nhỏ đến làm NPC khủng bố ở mật thất.”
Chu Cầm cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại về.
Thật ra anh rất hưởng thụ cảm giác cô tùy ý nói chuyện phiếm với anh thế này.
Bỗng nhiên Hạ Tang nghĩ đến đống giấy khen thật dày trong phòng của anh, tò mò hỏi: “Vậy trong tất cả các hứng thú của cậu, cậu thích nhất là chơi bóng rổ sao?”
Chu Cầm nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng mà liếc nhìn cô: “Vì sao lại hỏi như thế?”
“Bây giờ cậu chẳng phải đang học trong trường thể thao hay sao?”
Năm năm liên tiếp anh giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi Olympic, các trường danh tiếng trong thành phố anh đều có thể chọn, nhưng anh lại chọn lớp văn hóa của trung học số 13, nổi tiếng là một lớp ồn ào nhất.
Ngoại trừ do thích thú, Hạ Tang không thể nghĩ ra được lý do nào khác cả.
Chu Cầm nhìn vào con mắt đen láy không chút gợn sóng của cô, không nhiễm chút bụi trần nào, trong sáng và thanh thuần.
Cậu đoán, chắc bố mẹ cô bảo vệ cô rất tốt.
“Tang Tang, sở thích là thứ rất xa xỉ.” Anh không nhìn nữa, dịu dàng nhìn cô: “Không phải ai cũng đều có tư cách lựa chọn con đường đi cho chính bản thân mình.”
Đối với những lời này của anh, thật ra Hạ Tang có thể lĩnh hội được.
Không đâu xa, bây giờ cô cũng đâu tìm được hứng thú cho bản thân mình, đàn violin, đó là “hứng thú” của mẹ áp đặt cho cô, trước đó không tìm được thứ mình thật sự yêu thích, nên cô bước đi trên con đường đấy.
Giọng nữ máy móc trên xe buýt thông báo đến trạm… “Trạm tiếp theo là tiểu khu Lộc Cảnh Đài, hành khách chuẩn bị xuống xe mời đến trước cửa xe để chuẩn bị.”
Đề tài đương nhiên bỏ qua, Hạ Tang đứng dậy đi đến cửa sau, quay đầu dặn dò anh nói: “Chu Cầm, trở về sớm một chút, đi đường cẩn thận đấy.”
“Tôi đi đường, nhất định cẩn thận hơn anh.”
“Chào nhé.”
Cô nhìn anh vẫy vẫy tay: “Đúng rồi, kiểu tóc cậu đề cử, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Sao cậu lại nhiều lời như thế, nếu không thể chia tay với tôi được, có thể lại đây ngồi với tôi này.”
“Đi đây!”
Chu Cầm chống cằm nhìn cô, ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn, mãi đến khi bóng dáng cô mông lung biến mất trong bóng đêm.
------oOo------