Phò Mã Không Phải Người

Chương 21: Cùng ta rời đi (Hoàn)

Lại nói Vân Ly mấy ngày nay tuy nói là cố ý lạnh nhạt Tạ Thanh Dung, trên thực tế chính mình cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Sau khi từ Giang Nam trở về liền muốn cùng hắn gần gũi, nhưng lại sợ mất mặt. Lúc trước hai người giận dỗi đều là Tạ Thanh Dung quấn lấy nàng dỗ dành nàng mới chuyển biến tốt đẹp, lần này thấy hắn quả nhiên không hề dây dưa, ngược lại có chút mất mát. Nàng không biết, trên thực tế Tạ Thanh Dung gần đây cũng gặp phải một chút rắc rối, bởi Ma Vương đại nhân đã bắt đầu thúc giục hắn trở lại Ma giới. Dù sao thân là hữu hộ pháp cũng có trách nhiệm rất lớn.

Đêm hôm đó đã đến giờ tý, Tạ Thanh Dung còn chưa trở về, chuyện này sau khi hai người thành hôn có thể nói là trước nay chưa từng có. Vân Ly vừa lo lắng vừa tức giận hắn, một mình ngồi ở trong phòng rầu rĩ không vui, cho dù đã khuya vẫn không buồn ngủ. Nàng suy nghĩ một chút, rốt cục đứng dậy bắt đầu lục lọi, tìm ra chiếc gương mà Ôn Nghị đưa cho nàng cách đây không lâu, quan sát kỹ, lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy dung nhan mơ hồ của mình từ trong gương, dường như không có gì khác với gương cổ bình thường.

Vân Ly lại tìm một con dao nhỏ cắt đứt ngón tay, dựa theo phương pháp Ôn Nghị nói vẽ một huyết phù trên mặt gương. Sau khi nét bút cuối cùng hoàn thành, toàn bộ mặt gương lập tức tỏa sáng rực rỡ, Vân Ly bị ánh sáng chói mắt này làm cho vô thức nhắm mắt lại. Khi cảm nhận được ánh sáng chuyển tối mới mắt ra, phát hiện mình đã ở trong một thế giới xa lạ. Bởi vì lúc trước cùng Tạ Thanh Dung đi qua dị không gian, cho nên Vân Ly cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút liền trấn định lại.

Nàng đang ở trong một khu vườn xinh đẹp, có rất nhiều đóa hoa mà nàng chưa từng thấy, xung quanh sương mù lượn lờ, tựa hồ là ở Tiên giới. Dù có trăm hoa đua nở, cũng không chống lại được một gốc dây mây nở hoa trong góc, lực chú ý của Vân Ly trong nháy mắt đã bị nó hấp dẫn toàn bộ. Đó chính là bản thể của Thanh Dung. Một nữ tử áo trắng ngồi trên ghế nằm dưới dây mây xanh nghỉ ngơi, nam tử áo xanh đứng giữa cành lá dây mây xanh sum xuê lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt là một mảnh thâm tình. Cho dù mặt hắn đầy vết thương xanh tím đan xen nhìn không ra ngũ quan, Vân Ly cũng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Thanh Dung.

Nữ tử khẽ nhíu mày, sau đó mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, Vân Ly tập trung nhìn bộ mặt nữ tử kia có sáu bảy phần giống mình. Thanh y nam tử vội vàng né sau cây, chỉ lộ ra một mảnh góc áo mềm mại.

“Ngươi là ai?" Tố y nữ tử chớp chớp mắt hỏi, thanh âm vẫn mang theo lười biếng cùng ngây thơ mới tỉnh.

Nhưng mà thân hình Thanh Dung lại lóe lên, nhất thời không thấy bóng dáng.

Vân Ly kinh ngạc, Thanh Dung luôn vô sỉ ở trước mặt nàng còn có lúc cũng ngượng ngùng như vậy.

……

Thẳng đến Vân Ly nhìn thấy kiếp trước mình cùng Thái tử yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị Thanh Dung bắt gặp, vừa khϊếp sợ lại xấu hổ, suýt nữa đứng không vững. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới kiếp trước nàng tự mình kêu Thái tử cùng nhau rời đi. Còn dễ dàng ở trước mặt Thanh Dung đối mặt với một nam nhân khác nói yêu hắn, những lời này cho dù đến bây giờ nàng muốn nói với Thanh Dung cũng vẫn chôn sâu dưới đáy lòng. Nàng trơ mắt nhìn, không bằng lòng nhìn thái tử tiếp tục trêu đùa chính mình kiếp trước, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn sau khi trở lại chỗ ở mới rốt cục toát ra vẻ mặt bị thương. Vân Ly nhịn không được muốn tiến lên an ủi hắn, lại phát hiện mình ở nơi này không thể làm gì được.

……

Hình ảnh càng không ngừng chuyển động, Vân Ly đứng ở nơi đó, mắt thấy những chuyện phát sinh trong bảy trăm năm trước ở Thiên Đình, vô lực xoay chuyển. Khi nhìn thấy Thanh Dung vì nàng đẫm máu chiến đấu hăng hái, chỉ cảm thấy tim như đao cắt. Nàng nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc kia không chớp mắt, dần dần hai mắt đẫm lệ trở nên mơ hồ. Hắn bị thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, Vân Ly một bên nhìn một bên khóc, cuối cùng nhìn thấy đông đảo thiên binh thiên tướng tấn công hắn, nàng dĩ nhiên nhịn không được ngất đi. Lúc tỉnh lại phát hiện mình đã về tới trong phòng, Tạ Thanh Dung ngồi ở trên ghế đem nàng ôm vào trong ngực, thần sắc phức tạp nhìn nàng.

“Ngươi đã biết rồi. "Tạ Thanh Dung thản nhiên nói.

Vân Ly biết rõ tiền căn hậu quả lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, rõ ràng đáy lòng có ngàn vạn lời muốn nói, đến bên miệng chỉ là một tiếng “Ừm”.

“Vậy nàng nghĩ thế nào? "Tạ Thanh Dung lại hỏi.

Vân Ly lúng ta lúng túng mở miệng nói: "Ta...... không xứng đáng." Đang khi nói chuyện, lại nhịn không được đỏ hốc mắt.

Tạ Thanh Dung bỗng nhiên có chút cảm giác dở khóc dở cười. Trong lòng liền nổi lên tâm tư trêu cợt, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt rưng rưng của cô, nói: "Nàng hiểu là tốt rồi. Ta cũng nên rời đi rồi.”

Vân Ly chỉ cảm thấy khoảnh khắc này như bị sét đnáh, nàng ngơ ngác nhìn hắn nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này, sau đó nước mắt liền rơi xuống. Nàng nhịn không được muốn cầu xin hắn đừng đi, sớm biết như vậy, nàng tình nguyện không biết tất cả nhân quả phát sinh kiếp trước, nếu như cái gì cũng không biết, nếu như chỉ cho rằng hai người là vợ chồng bình thường, có phải hắn có thể cùng nàng sống hết cả đời này hay không.

Từ sau khi phát hiện tâm ý của mình đối với hắn, Vân Ly không phải không nghĩ tới người và yêu khác biệt, nhưng mà nàng cũng không dám yêu cầu quá nhiều, chỉ hy vọng trong sinh mệnh dài dằng dặc của hắn có thể làm bạn với nàng mấy chục năm. Ít nhất, cho dù chỉ là mười mấy năm tuổi trẻ xinh đẹp của nàng cũng tốt. Bởi vì gặp hắn, nàng mới cảm thấy cả đời này không có sống uổng phí. Nàng thật không ngờ, nhanh như vậy hắn sẽ rời đi, nhanh như vậy đã chán ghét chính mình.

“Thanh Dung, chàng có thể đừng đi được khôn? Cầu xin chàng..." Vân Ly rốt cuộc bỏ lại cái gọi là tự tôn, cẩn thận từng li từng tí mà tràn đầy hi vọng nhìn mặt mày bình tĩnh của hắn, mở miệng cầu xin hắn ở lại.

Tạ Thanh Dung sắc mặt nghiêm túc hạ mắt suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc, ta thật sự không thể tiếp tục ở lại nhân gian.”

“Ô ô…” Vân Ly trong nháy mắt không khống chế được cảm xúc, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, cho dù giơ tay che miệng cũng nhịn không được bật khóc. Chỉ chốc lát sau lại nhớ tới bộ dáng khóc lóc xấu xí ở trước mặt hắn, liền chui vào trong chăn nức nở.

Cho đến khi nàng khóc đến mể lả, thân thể run rẩy không ngừng thút thít, Tạ Thanh Dung mới xốc chăn lên, không để ý nàng giãy dụa lần nữa ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hỏi: "Vân Ly, nàng có muốn đi cùng ta hay không?"

“A?" Vân Ly ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt hạnh đen nhánh mê mang vì khóc, phá lệ khiến người ta yêu thương.

Tạ Thanh Dung nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ khóc đến đỏ bừng của nàng, trêu chọc nói: "Nàng thật ngốc, quỷ thích khóc, ta lại không nói không cần nàng. Ma vương gần đây thúc giục ta quay về Ma giới, cho nên ta không thể ở lại nữa.”

Thấy Vân Ly lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Tạ Thanh Dung liền một lần nữa đem chuyện giải thích cho nàng một phen. Thì ra nàng ở trong gương cổ chỉ thấy hắn kiệt sức sau đó bị chúng thiên binh thiên tướng chặn gϊếŧ, cảnh ngộ sau đó nàng cũng không biết. Thân phận thật sự của hắn là hộ pháp Ma giới, lần này đi tới nhân gian chỉ là vì tìm nàng, bây giờ cũng là lúc trở về.

Cuối cùng, hắn nói: "Vừa rồi nàng nói xin lỗi với ta. Thật ra ta mới cảm thấy có lỗi với nàng, lúc trước ta biết rõ nam nhân kia đối với nàng không thật lòng, còn tùy ý để nàng bị hắn đùa bỡn. Nếu như khi đó ta không vì sĩ diên mà đem nàng từ bên người hắn cướp đi, dù là lúc trước ở Thiên Đình hay là mấy trăm năm luân hồi sau đó, nàng cũng không cần chịu nhiều đau khổ như vậy. Nhiều năm như vậy, ta hận nàng lúc trước theo sai người nhưng cũng oán hận chính mình."

"Thanh Dung, chàng..." Vân Ly đem mặt dán vào ngực của hắn, vạn lời muốn nói bên cổ họng hóa thành nghẹn ngào.

“Vậy nàng có đồng ý đi cùng ta hay không? "Tạ Thanh Dung thấp giọng hỏi.

Vân Ly không chút do dự gật đầu.

Tạ Thanh Dung tự nhiên vui vẻ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nói: "Kỳ thật cho dù nàng không đồng ý ta cũng sẽ mang nàng đi, ta làm sao có thể cam lòng bỏ lại nàng." Vân Ly trong nháy mắt chuyển buồn thành vui, nín khóc mà cười. Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, ánh mắt lóe ra ánh sáng khác thường, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Thanh Dung, ta yêu chàng.”

Tạ Thanh Dung hóa đá tại chỗ. Vẻ mặt hắn sợ hãi đến ngây người, thật lâu không thể phục hồi tinh thần. Bảy trăm năm sau, hắn nghe được chính miệng nàng nói yêu mình. Tạ Thanh Dung chỉ cảm thấy trong lòng, nhiệt huyết đều muốn vui mừng đến sôi trào lên, hắn không cách nào hình dung loại vui mừng như điên này, cuối cùng cũng chỉ là đem nàng ôm thật chặt, thâm tình hôn môi nàng. Sau đó kết quả tự nhiên lại là một phen điên loan đảo phượng, dẫn đến Vân Ly lại liên tiếp mấy ngày không xuống giường được, nhưng là lần này nàng tuyệt không tức giận nổi, bởi vì chính nàng đốt lửa.

Trước khi rời đi, nàng lưu luyến không rời tạm biệt Ôn Nghị, Tiểu Đồng, A Cửu. Tiểu Đồng lặng lẽ đưa cho nàng một quả châu màu đỏ, to bằng đầu ngón tay, nói: "Tuy Tạ Thanh Dung đối với nàng tình thâm, nhưng tuổi thọ phàm nhân dù sao cũng quá ngắn, lại dễ dàng già yếu. Quả nhân sâm này tặng cho nàng, tuy rằng không thể bảo vệ nàng thành tiên, ít nhất giữ được nhan sắc là không thành vấn đề." Hắn nói những lời này làm cho Vân Ly có chút giật mình cảm thấy không giống như một hài tử có thể nghĩ đến. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, viên tử sâm này nói như thế nào cũng sống hơn một ngàn năm, chỉ sợ cũng chỉ có nàng phàm nhân này mới chân chính coi hắn như tiểu hài tử đối đãi đi. Kỳ thật trong lòng Vân Ly cũng đang mơ hồ lo lắng, lễ vật của Tiểu Đồng lại hợp tâm ý nàng, liền hết sức vui mừng nhận lấy liên tục nói lời cảm ơn với hắn.

Lúc này nàng còn không biết, Tạ Thanh Dung đã sớm đem một phần linh hồn của mình cùng hồn phách của nàng dung hợp. Hai người từ nay về sau cộng sinh không thể tách rời, trên thực tế cũng tương đương với hắn để cho nàng chia sẻ sinh mệnh dài lâu của mình.

Sau khi tới Ma giới, Vân Ly mới phát hiện Ma giới không giống như trong tưởng tượng của mình, ít nhất không đáng sợ như trong truyền thuyết. Ma giới cũng không phải người người đều là quái vật diện mạo dữ tợn, ba đầu sáu tay, đại đa số đều hóa thành bộ dáng phàm nhân, bất quá là màu tóc, màu da, đồng sắc khác nhau mà thôi. Vốn nàng còn lo lắng Ma giới sẽ không chứa nổi nàng, không nghĩ tới bởi vì Tạ Thanh Dung luôn luôn được người kính ngưỡng, người trong Ma giới đối với phu nhân nàng cũng là tất cung tất kính, không có chút nào bởi vì nàng là nhân loại mà coi thường nàng. Bởi vì Tạ Thanh Dung kiên trì, hai người dưới sự chủ trì của Ma vương lại một lần nữa cử hành hôn lễ, thiên hạ đều biết phu nhân Hữu hộ pháp là nữ nhân tôn quý nhất ngoại trừ vương hậu.

Kể từ đó, công chúa sống một cuộc sống hạnh phúc với ác quỷ.

(Thực ra còn có 3 phiên ngoại về tiền kiếp nữa nhưng mình thấy không hay nên kết luôn ở đây là được rồi nha !!!)

(Hoàn chính văn)