Quốc Độ Vĩnh Hằng

Chương 36: Tuyết Lớn 1

-------------------------

Trên Thiên Thư có viết, đại kiếp là do Thiên Đạo đang lột xác tiến hóa, hay có thể nói bởi vì đại kiếp nạn mà sinh ra diễn biến, diễn biến sinh ra quy tắc. Đến khi Thiên Đạo được sinh ra là sự thay đổi thích ứng của toàn bộ trời đất. Mặt trời biến mất, có lẽ liên quan rất lớn đến sự diễn biến của Thiên Đạo. Thậm chí là một trong sự biến hóa của Thiên Đạo.

Cụ thể ra sao, có phải giống như suy đoán ở trên không thì chỉ có thể dựa vào thời gian mới có thể nghiệm chứng được.

"Ca, nơi này của chúng ta hình như không có vật tư chống lạnh, chỉ có một ít chăn bông, quần áo mùa đông, cũng chỉ có một mình ca là có thể chống lạnh. Nếu trời trở lạnh có tuyết rơi, cơ bản chúng ta không thể ra ngoài."

Triệu Tử Yên lo lắng nói.

Đây là ngày của tháng chín, cơ bản không nghĩ tới mặt trời sẽ đột nhiên biến mất, tự nhiên cũng không có chuẩn bị vật tư chống lạnh, quần áo hay những thứ khác toàn bộ đều không có, chăn bông thì ở trong nhà có sẵn, nhưng nếu tuyết rơi không có quần áo chống lạnh, đừng nói đi ra ngoài chém gϊếŧ quái vật, coi như nếu đứng ở bên ngoài nửa giờ cũng sẽ bị đông cứng toàn bộ.

"Các ngươi tiếp tục quan tưởng Tiên Thiên Nhất Khí Đồ, tu luyện Tọa Vọng Kinh, chỉ cần có thể sản sinh ra khí cảm, mở ra thần hải, trong cơ thể sản sinh ra chân khí thì có thể tự làm thân nhiệt tăng lên, chân khí có thể chống đỡ giá lạnh. Coi như trên người chỉ mặc một chiếc áo, cũng sẽ không cảm thấy quá mức lạnh. Bản thân trở nên mạnh mẽ, còn lợi hại hơn so với quần áo chống lạnh. Nắm chặt thời gian từng giây, cố gắng hết sức hoàn thành giai đoạn nhập môn."

Diệp Thiên Hành hơi trầm ngâm, sau đó lập tức liền nói.

Chỉ cần đi vào Thần Hải Cảnh, lạnh lẽo bên ngoài tuyệt đối không ảnh hưởng đến sinh mệnh của người tu hành, trừ phi khí lạnh đặc thù, ví dụ như Dịch Thiên Hành lấy tu vi bây giờ, coi như không mặc áo lạnh, đứng bên trong tuyết, đều sẽ không cảm giác lạnh. Chân khí vận chuyện có thể xua tan lạnh lẽo trong cơ thể.

Ngày tháng hiện tại đúng là tháng chín, các cửa hàng buôn bán sẽ không có quần áo chống lạnh, coi như Dịch Thiên Hành có thể đi ra ngoài, cũng khó tìm được đồ vật chống lạnh.

Chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất mở ra Thần Hải, trở thành tu sĩ mới có thể không sợ giá lạnh.

"Vâng, biết rồi, nhất định chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành quan tưởng, mở ra Thần Hải. Tối ngày hôm qua hầu như ta cũng đã gần bắt được một tia Tiên Thiên Nhất Khí đã dẫn dắt tiến vào cơ thể, khẳng định hôm nay có thể hoàn thành đột phá, chính thức trở thành một tu sĩ."

Trên mặt Triệu Tử Yên lộ ra sự tự tin.

Quan tưởng đã ngày càng thuận lợi, nàng cùng Đường Tử Đồng là tiến triển nhanh nhất, đã nhiều lần đυ.ng đến ranh giới đột phá, Trần Tuyết Nhu thì hơi chậm một chút nhưng khoảng cách để đột phá, cũng chỉ còn một chút nếu không có gì bất ngờ xảy ra vào hôm nay các nàng có cơ hội mở được Thần Hải.

"Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong lại tiếp tục tu luyện."

Lúc này Dịch Thiên Hành mở miệng bảo.

Không do dự, ba nữ tiến vào nhà bếp trực tiếp làm trứng muối và cháo thịt nạc. Mở ra hai bao cọng cả tẩm ớt và hương liệu, liền như vậy giải quyết bữa sáng, sau khi ăn xong, ba nữ đều không có một chút chần chờ, lần nữa lập tức bắt đầu quan tưởng .

Hiển nhiên, đối với việc tu luyện đều có hứng thú thật lớn.

" Mặt trời biến mất bóng tối hàng lâm, không có mặt trời nhiệt độ toàn bộ thế giới sẽ bắt đầu giảm xuống, bây giờ nhiệt độ đã khá thấp, chỉ có năm sáu độ. Tiếp tục nữa, nhất định sẽ đạt đến không độ, tuyết sẽ bắt đầu rơi. Người may mắn sống sót, cũng sống rất gian nan.”

Sau khi Dịch Thiên Hành nhìn thấy ba nữ lần thứ hai tiến vào quan tưởng, một lần nữa đứng thẳng ở ban công nhìn về phía dưới, bên ngoài nhiệt độ khá thấp trong miệng thở ra hơi khói, hơi thở ra liền biến thành một đạo sương trắng, có thể tưởng tượng được nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống đến trình độ nào.

"Đáng tiếc trong biến cố như vậy, không biết bao nhiêu người có thể tiếp tục sống xót. Cũng không biết hiện tại cha mẹ như thế nào. Còn mấy người anh em tốt, sau khi nhận điện thoại của mình, nếu có chuẩn bị thì hi vọng có thể chịu đựng qua tai họa này. Đáng tiếc, thời gian quá vội vàng cơ bản không kịp làm quá nhiều sự chuẩn bị. Ngoại việc cứu bản thân đã không còn có thể giúp ai được nữa.

“Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích hợp sẽ sống sót!"

Tuy rằng lo lắng, nhưng với tình huống như thế Dịch Thiên Hành cũng không có cách nào, tuy rằng Trần Tuyết Nhu và Đường Tử Đồng các nàng đều không nói, nhưng các nàng không phải là những đứa trẻ. Đối với tình huống bên ngoài đã rất rõ ràng.

Coi như có lo lắng cũng không có cách nào đi tim thân nhân bằng hữu, các nàng cũng không nhắc đến nửa câu. Thực ra Đường Tử Đồng không nói nhà của nàng, là thế gia luyện võ về phương diện võ lực, hơn người bình thường rất nhiều. Lúc bình thường đều có thể ứng phó, Trần Tuyết Nhu cũng vậy không có nói gì.

Vả lại, quan hệ các nàng cùng Dịch Thiên Hành cũng không có thân mật đến độ có thể không để ý đến sinh tử.

Trên thế giới này, không thể bởi vì ngươi là phụ nữ, khẩn cầu vài câu là có thể có bất cứ đồ vật gì.

Đặc biệt là loại bên trong tận thế này. Quá nhiều sự thỉnh cầu chính là quá đáng.

Có thể cho các nàng ở lại chỗ này, thậm chí lấy ra công pháp tu luyện quý giá "Tọa Vong Kinh" để cho các nàng có thể tùy ý tìm hiểu tu luyện, ân tình này cũng không phải nói đơn giản là có khả năng trả hết.