“Vậy đã được chưa?” Hắn cưng chiều nhéo mũi con gái, trong lời nói ngập tràn yêu thương.
Văn Điềm khẽ gật đầu, nơi bị ba hôn lên cảm giác hơi nóng, tuy cô thấy vẫn chưa đủ, cô còn chưa đòi ba khen thưởng một đồng, nhưng có thể dùng thứ khác để thay thế.
Tròng mắt cô xoay chuyển, thiếu nữ hơi rướn người hôn lên sườn mặt cương nghị của Văn Xuyên.
Văn Xuyên không ngờ con gái sẽ làm thế, hắn ôm chặt cô theo bản năng, để cô dán sát vào người mình, cô gái nhỏ lẩm bẩm oán trách, “Râu trên mặt ba cứng quá, con đau.”
Văn Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười, là chính con muốn hôn, giờ hôn xong rồi lại ghét bỏ hắn?
Chỉ là nơi bị cô chạm vào không hiểu sao lại rất nóng như đang có ngọn lửa trên đó, ngọn lửa từ từ lan ra toàn thân hắn.
Người đàn ông lắc lắc đầu vứt bỏ cảm giác khác thường trong đầu, sau đó liền tắt đèn đi ngủ.
Văn Điềm đã cảm thấy mỹ mãn, cô có chút hưng phấn, tuy hôn mặt ba có chút đau, nhưng môi ba lại mềm lắm nha.
Không biết nếu môi cô dán lên môi ba thì sẽ có cảm giác thế nào.
Chờ Văn Điềm được nghỉ đông, Văn Xuyên liền dẫn cô đến nơi mà hắn đã sống 21 năm.
Trên ổ khóa cửa tích một tầng bụi dày, người đàn ông dùng giẻ lau lau bụi đi, sau đó hắn mới mở khóa.
Tay hắn run rẩy nên mất rất nhiều lần mới có thể cắm được chìa vào ổ, sau khi mở khóa xong, theo cơn gió lạnh thổi qua, cửa gỗ kẽo kẹt tự động mở ra.
Nếu không có Văn Điềm ở bên cạnh, Văn Xuyên nghĩ mình chắc chắn sẽ không có đủ dũng khí lại lần nữa bước vào căn nhà này.
Bụi bặm trên cửa khiến Văn Điềm bị sặc hắt xì một cái, Văn Xuyên vội vàng xoay mặt cô vào lòng mình rồi ôm cô ra ngoài.
Hắn ngồi xổm trước mặt con gái, trong giọng nói ngập tràn áy náy, “Bảo bối, xin lỗi con, là ba sơ ý.”
Văn Điềm xoa mũi, cô rất thông cảm mà nói, “Không sao ạ, chúng ta đi vào thôi.”
“Để ba mở cửa sổ ra trước.” Vừa dứt lời, Văn Xuyên liền đứng lên vào nhà mở cửa sổ thông gió ra, sau đó lại quét đi chút mạng nhện vướng víu.
Trong căn nhà trống rỗng, ngoại trừ vài đồ dùng đã cũ thì cũng không còn gì nhiều.
Đây là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, hắn đã từng có cuộc sống hạnh phúc ở đây, nhưng hiện giờ ba mẹ đều qua đời, vợ thì tự sát, căn nhà quạnh quẽ trống vắng như trước giờ chưa từng có ai sống ở đây.
Giây phút này, cơ thể cao lớn của hắn nhịn không được lùi về phía sau, đáy mắt chứa đầy bi thương.
“Ba, mẹ và ba ở phòng nào thế?” Văn Điềm chờ lâu cũng không thấy ba ra đón nên tự chạy vào.
Một tiếng ba mềm mại như đâm vào linh hồn Văn Xuyên khiến tay hắn run lên.
Hắn cúi đầu, con gái đang mỉm cười nhìn mình chăm chú, đôi mắt giống hắn cong thành vầng trăng non.
Trong nhà này không chỉ còn một mình hắn, còn có con gái Điềm Điềm đang từ từ trưởng thành.
“Ở đây.” Văn Xuyên dắt tay con gái đi về phía một căn phòng.
Căn phòng không lớn, giường đã chiếm hơn nửa, còn có một chiếc tủ đã cũ, ngoại trừ bàn trang điểm mà hắn làm cho vợ thì không còn gì nữa.
“Con đã sinh ra ở trên chiếc giường này.” Văn Xuyên khẽ nâng cằm, đáy mắt hắn như hiện lên ký ức trước kia.
Cảm giác vui sướиɠ khi lần đầu làm cha, ba mẹ làm lụng vất vả nửa đời cuối cùng cũng có cháu, người vợ hạnh phúc mỉm cười, còn có Điềm Điềm nho nhỏ đang nằm trên giường khóc lớn.
Một năm nghỉ hè và nghỉ đông đó là thời gian mà Văn Xuyên cảm thấy hạnh phúc nhất trong 32 năm qua.
Căn nhà quá nhỏ, lại phải chịu đựng quá nhiều, vì thế sự sụp đổ của nó đột ngột đến mức khiến người ta không kịp trở tay.