Bấm Đốt Tay, Nay Anh Ắt Gặp Đại Nạn

Chương 36: Gia Đình Kỳ Lạ

Tất cả những thứ này đều do cậu bé ban nãy làm ra sao?

Trong tiềm thức, Nhan Khuynh luôn cảm thấy đây là chuyện không thể nào. Nhưng vào lúc này, cô cảm giác có thứ gì đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. Lúc Nhanh Khuynh quay đầu lại, cô bắt gặp cậu bé lầu dưới dùng ánh mắt hung ác chăm chú nhìn cô.

Cậu bé này có gì đó không ổn! Lần này, Nhan Khuynh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cậu bé.

Ấn đường màu đen, thân chủ phải chịu cảnh cô độc. Không thể tụ tài, suốt đời nghèo khó. Tuy nhiên, trên khuôn mặt cậu bé này ấn đường không chỉ biến đen, mà còn lờ mờ lộ rõ điềm chẳng lành và hung tợn.

Điều này có nghĩa rằng gần đây cậu ấy sẽ có người thân qua đời sớm, đồng thời đại biểu cho việc cậu bé sắp phải trải qua bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời.

Nhan Khuynh suy đoán một lát, cô phát hiện ra số phận cậu bé này rất kì lạ. Tuy rằng một mặt là bần hàn cô độc, nhưng mỗi con đường mà cậu ấy trải qua đều có đường lui, chưa phải là ngõ cụt. Đặc biệt là bước chuyển ngoặt này, nếu như dũng cảm vượt qua, nhất định tương lai sẽ vô cùng phẳng lặng, sau nay có thể trở thành người tai to mặt lớn. Nhưng nếu không vượt qua được, không quá 10 năm sẽ gϊếŧ hại bố ruột, đi vào con đường tù tội.

Dù thế nào thì trong người cậu bé này cũng có phúc khí lớn, chỉ cần gặp được quý nhân phù trợ nữa mà thôi.

Khoan đã, quý nhân ư? Nhan Khuynh đột nhiên nghĩ tới chuyện bản thân cô xuyên sách mới tới được thế giới này. Nếu dựa theo tiến độ phát triển của cuốn truyện, có lẽ cô đang tranh chấp với Ngụy Nguyên ở Yến Kinh thay vì ở thành phố A giống như bây giờ, chứ nói gì đến chuyện gặp được cậu bé này.

Đúng là thú vị thật. Đột nhiên Nhanh Khuynh hơi hứng thú với chuyện này.

“Đợi đã!” Cô mở miệng gọi cậu bé lại, Nhan Khuynh quyết định xen vào việc của người khác một lần.

Thứ nhất, cô với cậu bé này có duyên, hai là tuy rằng ánh mắt cậu bé có hơi hung ác nhưng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa. Nhìn cái cách cậu ấy mang thức ăn cho chú chim bị giam trong l*иg, xem ra lương tâm vẫn chưa thật sự biến mất.

Huống hồ, việc trút giận ở trên sân thượng không phải là điều mà một đứa con nít có thể nghĩ ra, trừ phi cậu ấy đã sống trong môi trường sinh hoạt u ám một thời gian dài.

Nhưng tại sao bố mẹ cậu bé tại để xảy ra tình huống như vậy? Họ không phải bố mẹ ruột sao? Nhan Khuynh suy nghĩ, cô không nhớ là trong chung cư mình sinh sống có đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế.

Cậu bé thấy Nhanh Khuynh đi về phía mình, cậu ấy lập tức chạy thật nhanh, lúc cô chạy xuống cầu thang thì cậu bé đã biến mất,

Cậu bé ấy đi đâu rồi? Nhanh Khuynh tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy thằng bé, cô quyết định đi về nhà trước. Nhanh Khuynh tin rằng nếu có duyên trở thành quý nhân của cậu ấy thì hai người nhất định sẽ còn gặp lại nhau.

Nhưng ngay lúc khi đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, cô phát hiện ra trong lỗ mắt mèo lộ ra ánh mắt hung ác, chính là của cậu bé vừa nãy! Nhưng cậu ấy chỉ nhìn thoáng một cái rồi vội vàng bỏ trốn.

Tại sao cậu bé lại ở bên nhà hàng xóm chứ?

Càng lúc Nhanh Khuynh càng nghi ngờ, cô cảm thấy mọi chuyện quá kì lạ. Trong ấn tượng của cô, cậu bé nhà hàng xóm rất ngoan ngoãn lại còn lễ phép, trong gia đình mọi người đều hoà thuận, vậy tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Không, không đúng. Nhan Khuynh chợt nhận ra mình chưa từng tiếp xúc với một nhà ba người này lần nào, mọi ấn tượng về gia đình này của cô đều được hàng xóm xung quanh truyền miệng.

Nhanh Khuynh vẫn nhớ tới hôm đầu tiên cô chuyển tới, bà lão sống gần đó đã khen ngợi một nhà ba người này không hết lời.

“Tôi ở đây đã hơn 60 năm mà chưa bao giờ nhìn thấy nhà nào tử tế giống như vậy. Hai vợ chồng họ đều là người có học thức, đứa con trai tuy nhút nhát nhưng cũng ngoan ngoan nghe lời, không đi phá làng phá xóm với mấy đứa con nít khác.”

Ngay cả khi những người khác nói với Nhan Khuynh về một nhà ba người họ cũng đều là: “Không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô có hàng xóm yên tĩnh như thế đâu! Cô không biết chứ hàng xóm nhà chúng tôi suốt ngày ồn ào, mấy đứa trẻ quậy phá ầm ĩ rất phiền phức.”

Nhưng một gia đình nhận được tất cả sự khen ngợi của những người hàng xóm xung quanh sao có thể tồn tại một đứa bé với tâm lý như vậy?

Yến Thanh đứng trước cửa nhà hàng xóm suy nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm ra nguyên nhân. Nhưng vào lúc này, người phụ nữ của căn nhà đó đã trở về.

Hẳn là vừa ra ngoài mua thức ăn, trên tay cô ta xách rất nhiều đồ. Vừa có cá vừa có thịt, tình trạng sinh hoạt cũng khá tốt. Nhưng thứ gây bắt mắt nhất ở người phụ nữ là cách ăn mặc. Bây giờ đã là tháng 6, thời tiết dần trở nên nóng nực hơn mà cô ta vẫn bịt khẩu trang, mặc áo dài tay. Cho dù là người dị ứng với tia cực tím thì ăn mặc như vậy cũng quá kì lạ. Nhan Khuynh không nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ, chỉ có thể suy đoán dựa trên vóc dáng, cô ta mang số mệnh phải chết sớm. Như vậy điều này có thể chứng thực được việc cậu bé kia sẽ có người thân mất sớm.

“Cô về rồi à?” Nhan Khuynh chủ động chào hỏi người phụ nữ.

“Ừm, đúng vậy.” Người phụ nữ lí nhí đáp lại, cô ta cúi đầu tìm chìa khoá, đang định mở cửa bước vào trong nhà.

“Chờ một chút.” Nhan Khuynh muốn nói thêm mấy câu với người phụ nữ, tốt nhất có thể xem được khuôn mặt của cô ta để thuận tiện suy đoán, dưới tình huống khẩn cấp, cô vội vàng hỏi: “Nhà cô còn dư cái búa nào không? Có thể cho tôi mượn về nhà chút không?”

Nhưng câu hỏi này lại làm người phụ nữ run lên vì sợ.

Bịch một tiếng, chiếc túi trên tay người phụ nữ rơi mạnh xuống đất, cả cơ thể cô ta run bần bật như đang trải qua một chuyện gì đó rất kinh khủng.

“Cô không sao chứ!” Nhan Khuynh bước tới định đỡ lấy người phụ nữ. Kết quả cô bị người phụ nữ đẩy ra xa.

“Cảm ơn, tôi không sao.” Người phụ nữ như bị dọa sợ, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói cảm ơn Nhan Khuynh rồi chật vật thu dọn đồ đạc đi vào trong nhà.

Nhan Khuynh đứng ngây người trước cửa hồi lâu. Bởi vì vừa rồi, hình như cô cảm thấy được mùi máu tươi trên người cô ta.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nhà hàng xóm? Nhan Khuynh nhíu mày, mang theo sự nghi hoặc trở về nhà.