Bấm Đốt Tay, Nay Anh Ắt Gặp Đại Nạn

Chương 42: Ông ngoại đứng ở phía sau bà kìa

“Không phải trước tết Thanh Minh đã đốt cho ông ấy rồi sao? Không đủ dùng à?”

“Không phải!” Cậu bé cười lắc đầu: “Ông nói chuẩn bị sẵn cho bà, bà chết quá thảm, nên mới đốt mấy thứ này cho bà xuống dưới đó có mà dùng! À, ông ngoại còn nói bà càng già càng hồ đồ, thay vì ở đây hại con hại cháu không bằng ông rước bà xuống dưới sớm cho có bạn. Bà ngoại, ở trong giấc mơ ông ngoại nói hôm nay sẽ dẫn bà đi đó.”

“Mày… Mày… Cái thằng chết tiệt kia mày nói gì vậy hả?”

“Con nói thật mà.” Hai mắt cậu bé sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bả vai bà ta: “Bà nhìn đi, ông ngoại đang đứng ở phía sau bà kìa, bà ngoại không chào ông một câu sao?”

“Điên rồi, điên hết rồi!” Mặt bà ta xanh mét, nào ngờ bả vai bên trái lại nặng trĩu, giống như có người dựa vào nơi đó.

Đừng nói là có ma thật đó! Bà còn gặp phải đại sư đoán đâu trúng đó như Nhan Khuynh thì mấy chuyện quỷ ma này thà rằng tin rằng có. Không phải dân gian có câu nói đôi mắt trẻ con rất sạch sẽ, có thể nhìn đến mấy thứ người khác nhìn không thấy đó sao?

Càng nghĩ càng sợ hãi, mồ hôi từ trên trán của bà ta chảy đầm đìa trong nháy mắt. Lần đầu tiên bà ta tới gặp con gái còn chưa nói lời nào đã vội chạy về nhà, lúc sắp đến cửa nhà thì cạnh cửa quá cao làm bà ta vướn chân.

Bà ta té ngã ngồi ngồi ở trên mặt đất, tiếng xương gãy véo von vang lên và cơn đau kịch liệt khiến đầu óc bà ta bắt đầu trở nên mơ hồ nhưng ngay cả như vậy, bà ta vẫn mở to mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vị trí cách mình không xa và không dám nhìn sang nơi nào khác.

Bởi vì nơi đó có một ông già gầy gò đang nhìn bà ta chằm chằm bằng ánh mắt đầy cố chấp: “Đừng đến làm phiền con bé nữa, nếu không tôi sẽ dẫn bà đi.”

Nói xong ông già dần biến mất, còn bà cụ thì dường như bị dọa sợ choáng váng, nước nước mắt mũi dính đầy mặt, miệng cứ nói mãi một câu: “Tôi không dám, cũng không dám làm thế nữa.”

Không có ai biết, vừa rồi không phải bà vô tình té ngã mà là bị người đẩy.

Sau khi cậu bé dọa bà ta chạy mất dép thì chính cậu cũng thấy thật là kỳ diệu, cậu bé dán mắt vào đống giấy tiền vàng bạc đã đốt thành tro nằm trên mặt đất một hồi cũng chưa tỉnh hồn lại. Cho đến khi Nhan Khuynh từ phía sau đi ra cậu bé mới thình lình bừng tỉnh.

“Ban nãy đi theo bà ngoại là ông ngoại thật hả chị?” Cậu bé chưa từng gặp ông ngoại, khi bé ra đời thì ông đã không còn nữa.

“Đúng vậy! Cho dù đã mất nhưng ông vẫn rất yêu thương con. Con thấy đó, không phải ông hiện về giúp con đó sao?” Nhan Khuynh sờ đầu cậu bé và nhỏ giọng an ủi.

“Vậy tại sao trước kia ông không tới?”

“Ông ấy không biết! Sau khi con người rời khỏi thế giới này sẽ đi đến một nơi khác. Nếu không có nguyên nhân gì cực kỳ đặc biệt sẽ được sinh ra thêm một lần nữa ở miền Cực Lạc, bắt đầu một cuộc đời mới. Những trí nhớ có thể lưu lại và còn được bảo tồn đều là vì trong lòng còn nhớ mong. Con thấy rồi đó, con có thể kêu ông ngoại trở về là bởi vì ông ấy vẫn luôn lo lắng cho hai mẹ con con!” Cậu bé còn nhỏ nên Nhan Khuynh cố hết sức dùng những ngôn ngữ mà bé có thể hiểu được để giải thích.

Sau khi cậu bé nghe xong lại sắp khóc: “Ông ngoại có ghét con không vậy cô? Con nói dối, ngày hôm qua con không có mơ thấy ông.”

“Sẽ không.” Nhan Khuynh sờ đầu của bé: “Ông biết con làm vậy để bảo vệ mẹ nhưng dù sao nói dối là không đúng, lần sau nhìn thấy ông ngoại con phải nhận sai với ông biết chưa?”

“Dạ!” Cậu bé dùng sức gật đầu, cuối cùng trên mặt cậu bé cũng hiện ra nụ cười, mới đi có mấy bước bé đã nôn nóng muốn Nhan Khuynh xác nhận: “Thật sự bà ngoại sẽ không cưỡng ép mẹ con nữa đúng không cô?!”

“Đúng vậy.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé trở nên quen thuộc trở lại, Nhan Khuynh nhịn không được nhéo nhéo hai má của cậu.

“Cô giúp con đánh bại bà ngoại rồi đó, lợi hại không hửm?”

“Lợi hại!” Cậu bé thật thà cười, lúm đồng tiền trên má nhìn rất ngọt ngào.

Úi chà, sao có thể đáng yêu đến thế? Nhan Khuynh nhìn gương mặt của cậu bé thấy cứng quá hớp, nhịn không được vươn tay ôm lấy, sau đó dỗ dành.

“Vậy con muốn cảm ơn cô thế nào hả? Hôn cô một cái hen, chịu hông?”

Thật ra thì… Cũng được, cậu bé nghiêng đầu nhìn Nhan Khuynh, ước chừng qua vài giây mới chậm rãi có phản ứng, cánh tay nho nhỏ ôm cổ Nhan Khuynh, nhướng người hôn thật mạnh vào má cô ấy. Sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô đã giúp con.”

“Không cần khách sáo thế đâu.” Nhan Khuynh cười rất dịu dàng.

Cậu bé chủ động hôn má còn lại của Nhan Khuynh: “Rất rất rất cảm ơn cô ạ.”

Lòng ngực cảm nhận được độ ấm của cậu bé, trái tim Nhan Khuynh tan chảy gần hết.