"Đừng... đừng dừng lại..." Bối Điềm bắt đầu nói mơ hồ, "A.a a.. nhanh lên…nữa đi.."
Sau một cú va chạm mãnh liệt, Thời Viễn cuối cùng đã đạt đến cao trào lêи đỉиɦ cực khoái.
Cuối cùng, Thời Viễn muốn rút ra, nhưng lại bị hai chân Bối Điềm ôm giữ chặt, lại
“Cậu ra bên trong tôi đi.” Vẻ mặt Bối Điềm như hút hồn, “Bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho tôi, tôi muốn nuốt lấy nó.”
Thời Viễn cau mày, rêи ɾỉ rồi phóng hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lỗ hoa huyệt đỏ thắm sưng tấy của Bối Điềm. Mặc dù điều hòa trong phòng đã bật ở nhiệt độ rất thấp nhưng việc tập luyện cường độ cao vừa rồi trên giường vẫn khiến Bối Điềm đổ mồ hôi hột. Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên chiếc giường lớn êm ái. Thời Viễn giang tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể
yếu ớt vừa mới cao trào của Bối Điềm. Làn da cô lộ ra bên ngoài chăn có cảm giác mát lạnh, lòng bàn tay Bối Điềm có vẻ khô ráo và ấm áp.
Mồ hôi, nước dâʍ ŧᏂủy̠ tình yêu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ phần dưới cơ thể lỗ hoa huyệt của Bối Điềm tỏa ra mùi hương nồng nàn và gợϊ ȶìиᏂ trong không khí của căn phòng.
Thời Viễn muốn đứng dậy thu dọn dẹp bãi chiến trường mà hai người họ vừa bày bộn ra, nhưng lại bị Bối Điềm kéo trở lại về giường nằm.
Không có lý do gì to lớn cả, Bối Điềm chỉ là không muốn chia tay Thời Viễn đột ngột mà thôi.
Thế là anh lại nằm xuống bên cạnh cô, lần này Bối Điềm quay sang nghiêng người ôm Thời Viễn thật lâu mà không nói lời nào, chỉ còn lại hơi thở của hai người vô cùng dịu nhẹ, vương vấn lại trong màn đêm yên tĩnh.
Như gần mà cũng như xa xôi....
Rèm cửa chỉ mở một nửa, ánh trăng sáng từ trong rèm chiếu vào, phủ lên giường một lớp màu vàng mơ hồ.
Hơi thở dần dần bình tĩnh lại, khi cuối cùng họ đã hoàn toàn tách ra khỏi tìиɧ ɖu͙© hưng phấn, điều đầu tiên Bối Điềm nói là - "Tôi đói rồi."
Vừa rồi trước khi tắm, cô ngoáy cổ họng và gây nôn trong phòng tắm, dọn sạch thức ăn và rượu trong bụng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, lúc này bụng cô trống rỗng, vừa dừng lại đã cảm thấy đói.
Cô di chuyển cơ thể nhớp nháp của mình, dùng một tay xoa xoa bụng: "Tôi cảm thấy làm chuyện này còn mệt hơn là tập thể dục."
Thời Viễn có chút đỏ mặt, trầm mặc một lát mới nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho cô."
"Ngủ xong với tôi rồi anh lại muốn bỏ chạy à?" Bối Điềm đứng dậy, cười nửa miệng nhìn anh, cô nhận thấy một lọn tóc dài của mình rơi trên vai anh, cô nhẹ nhàng nhặt lên nói: "Cậu có thể quay về”
“Nếu cô đang đói, tôi sẽ gọi món đồ ăn mang về sau nhé.”
Đây là lần thứ ba cô hỏi Thời Viễn câu hỏi này trong đêm nay. Anh mím môi, quả táo hơi động, quay đầu nhìn cô: “Cô muốn tôi đi à?”
Khuôn mặt của Thời Viễn nửa sáng dưới ánh trăng, và đôi mắt anh đột nhiên trở nên sâu hơn một chút.
Tim Bối Điềm vô cớ đập thình thịch, “Không, tôi…” Giọng cô yếu ớt, “Tùy cậu.”
“Tôi sẽ không đi.” Thời Viễn quay mặt đi, “Tôi cũng muốn ăn đồ mang về.”