Dươиɠ ѵậŧ khổng lồ cương cứng trong nháy mắt bị mị thịt thành âʍ ɦộ bên trong dẻo dai của Bối Điềm hút chặt, dường như nơi đó càng chặt hơn, ấm hơn và nóng bỏng hơn so với lần làʍ t̠ìиɦ trước.Thời Viễn lập tức đè xuống ý muốn giao súng đầu hàng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, bình tĩnh lại, hỏi Bối Điềm: "Cô không sao chứ?"
Chân Bối Điềm tự nhiên cong lên và mắc vào hai bên cơ thể Thời Viễn. Những ngón chân thon mịn gãi gãi lưng Thời Viễn là một câu trả lời thầm lặng và một lời mời gọi táo bạo của Bối Điềm.
Thời Viễn ôm eo cô, bắt đầu đâm vào nơi hoa huyệt ngập
nước, chậm rãi và nông sâu. Người phụ nữ phía dưới ngẩng đầu lên, rồi nhắm mắt lại, thư giãn tận hưởng từng nhịp điệu va chạm của Thời Viễn. Vì thế Thời Viễn lần đầu tiên nhìn Bối Điềm một cách vô cùng táo bạo, nghiêm túc và cẩn thận từng chút một, thưởng thức từng nét mặt, biểu cảm quyến rũ chết người trên gương mặt của Bối Điềm.
Có một đỉnh cao vẻ đẹp không quá rõ ràng trên vầng trán mịn màng của Bối Điềm. Nhìn xuống có thể thấy đường kẻ mắt dài và hẹp, lông mi cong vυ't, sống mũi cao của cô. Đôi môi hơi dày của Bối Điềm lúc này bị hàm răng trắng nõn cắn nhẹ, đôi đỏ mọng như trái cherry hồng hào nhưng vẫn vô cùng quyến rũ.
Thời Viễn nuốt nước bọt và chống lại mong muốn khao khát được hôn lên đôi môi Bối Điềm.
Khi Bối Điềm mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là vẻ mặt do dự không muốn nói của Thời Viễn.
Trong khoảnh khắc đó, hai người họ như thể không phải là bạn tình lần đầu tiên mà là những người yêu nhau đã ở bên nhau nhiều năm lâu lắm rồi vậy. Cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt Thời Viễn thật là đáng yêu, Bối Điềm móc tay vào cổ anh và kéo Thời Viễn về phía mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên cằm anh.
Thời Viễn tựa hồ như được khích lệ, đâm vào nơi lỗ hoa huyệt của cô ngày càng nhanh và mãnh liệt hơn, Bối Điềm thét lên, móng tay cô cắm sâu vào bờ vai vững chãi của Thời Viễn.
Cơn đau càng khiến Thời Viễn trở nên hưng phấn hơn, anh tiếp tục chạm vào đôi môi mềm mại đó của cô.
Tư thế này không cho phép Thời Viễn tiến vào hoàn toàn, Bối Điềm không khỏi ôm lấy lưng dưới của anh, ép Thời Viễn nhìn về phía mình: “Cậu đâm vào sâu hơn nữa đi.”
Đôi chân dài từ bên cạnh của Bối Điềm bị Thời Viễn nhấc lên, anh liền cầm đôi chân thon dài ấy lên đặt lên vai của mình. Giờ thì góc độ của lỗ hoa huyệt cuối cùng cũng hoàn toàn phù hợp với độ cứng rắn của dươиɠ ѵậŧ , nên Thời Viễn mới có thể đâm thẳng vào bên trong lỗ hoa huyệt ướŧ áŧ của Bối Điềm.
Anh cứng rắn như sắt, còn cô lại mềm mại như nước.
Tần suất đưa đẩy hông của Thời Viễn càng lúc càng nhanh và mãnh liệt, thỉnh thoảng lại có những tiếng gầm gừ trầm thấp thoát ra từ cổ họng Thời Viễn.
Anh dùng tay nắm lấy ngực Bối Điềm và xoa nắn bóp chúng một cách ngẫu nhiên đầy mạnh mẽ.
Cậu bé nhút nhát lúc này giống như một con thú dũng mãnh mới sinh, cố gắng tỏ ra dũng cảm nhưng không thể cưỡng lại bản chất khát khao ân ái man rợ của mình.
Bối Điềm cau mày trong niềm vui dâng trào sắp lêи đỉиɦ và phát ra tiếng thở thô nặng nức nở bên tai của Thời Viễn.
Cú va chạm hết lần này đến lần khác khiến Bối Điềm như bất tỉnh và toàn thân cô mềm nhũn như nước.
Bối Điềm nhìn Thời Viễn với đôi mắt mờ sương. Có xuất hiện hình bóng cô trong con ngươi của anh, mặt Thời Viễn bỗng chợt đỏ bừng, anh vừa bối rối vừa mê man si mê vẻ đẹp quyến rũ mê người của Bối Điềm.
Nơi khu vực nhạy cảm liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Bối Điềm không khỏi run rẩy lên thêm lần nữa.