Thập Niên 70: Gả Cho Quân Nhân Được Cưng Chiều

Chương 48: Sẽ Nhẹ Nhàng Hơn

Mộc Du Du nghe tiếng xốc chăn lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng nõn kia, Cố Bắc Đình nhìn có chút ngây người, chỉ cảm thấy giờ phút này Mộc Du Du đẹp như thiên tiên.

Mộc Du Du nhìn Cố Bắc Đình sững sờ nhìn mình, càng thêm thẹn thùng.

“Anh, sao anh không mặc quần áo?” Mộc Du Du nhìn l*иg ngực trần trụi của Cố Bắc Đình, sắc mặt đỏ bừng, dáng người của người đàn ông này so với người mẫu trên TV còn tốt hơn, cô nhịn không được nuốt nước miếng.

Cố Bắc Đình cúi đầu nhìn l*иg ngực mình, anh vốn quá nóng mới không mặc quần áo, lúc này lại nổi lên tâm tư trêu chọc cô.

“Vợ, em có muốn sờ một cái không?” Cố Bắc Đình cười xấu xa đến gần Mộc Du Du, bày cơ bắp rắn chắc hữu lực của mình trước mặt cô.

Đầu ngón tay Mộc Du Du run rẩy vuốt ve l*иg ngực cứng rắn gợi cảm của Cố Bắc Đình, chạm đến da thịt trên bụng anh, khiến cô cảm thấy có chút nóng bỏng.

“Vợ, thích không?” Cố Bắc Đình cố ý nhướng mày hỏi cô, giọng nói khàn khàn mà ái muội.

Mộc Du Du đỏ mặt gật đầu, môi Cố Bắc Đình hôn lên cánh môi cô.

“Ưʍ... Cố Bắc Đình...” Mộc Du Du rầu rĩ kêu một tiếng.

Giọng nói của cô rất mềm mại, giống như một con mèo cào vào trái tim Cố Bắc Đình.

Cố Bắc Đình vừa hôn Mộc Du Du, vừa thả cô ngã xuống giường.

“Vợ...” Hô hấp của Cố Bắc Đình dần dần nặng nề, vừa hôn vành tai Mộc Du Du vừa gọi cô.

...

Xong việc, Mộc Du Du nằm trong lòng Cố Bắc Đình, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Du Du tỉnh lại chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau nhức, trí nhớ ngày hôm qua như thủy triều dâng lên trong đầu.

Thể lực của Cố Bắc Đình quả thực kinh người!

“Vợ, ngủ thêm lát nữa đi.” Cố Bắc Đình ôm Mộc Du Du vào lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô như dỗ dành em bé.

“Không ngủ nữa.” Mộc Du Du cầm lấy đồng hồ đeo tay bên gối nhìn một chút, đã tám giờ rồi.

Ở trong viện gia đình không giống như hàng xóm đời sau không quen biết, ngày hôm qua bọn họ vừa mới tổ chức hôn lễ xong, hơn nữa thân phận Cố Bắc Đình, không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn bọn họ.

Mộc Du Du ngồi dậy, đột nhiên chú ý tới trên người mình khắp nơi đều là dấu hôn.

“Cố Bắc Đình!” Mộc Du Du nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, đều do anh.

“Hửm?” Cố Bắc Đình đang mặc quần áo khó hiểu nhìn dáng vẻ tức giận của Mộc Du Du, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mũi cô, cưng chiều nói, “Sao còn tức giận?”

“Anh!” Mộc Du Du tức giận chỉ vào dấu vết trên người cho Cố Bắc Đình xem.

“Chuyện đó, vợ, anh...” Cố Bắc Đình xấu hổ ho khan một tiếng.

“Anh nói xem, em làm sao đi ra ngoài gặp người chứ?” Bây giờ là mùa hè.

“Vợ, anh đi rửa mặt.” Cố Bắc Đình vội vàng chạy ra khỏi phòng, sợ chạy chậm một bước sẽ bị vợ đánh một trận.

Mộc Du Du nhìn bóng lưng anh chạy trối chết, thật sự hận không thể bắt anh trở về đánh một trận.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, hôm nay Mộc Du Du đành phải mặc một chiếc áo sơ mi, lại mua một hộp kem che khuyết điểm từ thương thành, mới khó khăn lắm mới che đi dấu vết.

Cố Bắc Đình trong viện thấy vợ cuối cùng cũng đi ra, vội vàng tiến lên lấy lòng nói, “Vợ, đừng tức giận, sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”