Cũng không biết qua bao lâu, cô bị cảm giác khác thường phía dưới đánh thức, hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp ly thời trang và một chiếc quần tất màu da, nhưng giờ phút này, có một bàn tay đang thò vào dưới váy của cô, xoa bóp l*и nhỏ của cô qua lớp tất và qυầи ɭóŧ mỏng.
Cô sợ tới mức run rẩy, vừa thòng chiếc túi đang cầm đến cổ tay, sau đó thò ra phía sau bắt lấy bàn tay đang sờ loạn bên dưới cô, vừa cuống quít nhìn xung quanh.
Có lẽ đều là những người làm việc cả ngày mệt mỏi, những hành khách ngồi gần đó cơ bản đều đang ngủ, những người đứng bên cạnh cũng ngáp ngắn ngáp dài, xa hơn một chút cũng có một hai người bơ phờ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, trong xe có quá nhiều người, những người đứng xa hơn cũng không nhìn thấy, biết không có để ý tới bên này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cút đi!” Cô dùng sức rút bàn tay đó ra khỏi váy, thấp giọng chửi rủa, tưởng mình đã cảnh cáo thì người đàn ông không dám tiếp tục nữa.
Nhưng người phía sau hiển nhiên không có ý định dễ dàng bỏ cuộc, hắn dùng tay trái siết chặt bàn tay đang giữ hắn của Hứa Nhuỵ, tay còn lại đưa vào l*и nhỏ dưới váy, sau đó lại đi tới nắm lấy âʍ ѵậŧ phía trước, như muốn trả thù những lời xúc phạm Hứa Nhuỵ vừa nói với mình ban nãy.
Thân thể Hứa Nhuỵ run lên, cô mím chặt môi dưới không dám phát ra âm thanh, cổ tay âm thầm dùng sức giãy giụa nhưng không thể di chuyển ra ngoài, cũng không dám dùng quá nhiều sức, trong trường hợp cử động quá mạnh sẽ có người phát hiện ra dáng vẻ hiện tại của cô, cô không dám nghĩ tới chuyện nếu có người phát hiện ra...
Vừa nghĩ đến đây, trên mặt cô hiện lên một tầng ửng hồng, tay trái bị người phía sau nắm lấy vòng qua eo, tay còn lại ôm chặt lưng ghế không dám buông ra, vì sợ cơ thể cô có thể đυ.ng vào hành khách đang ngủ trên ghế.
Bàn tay dưới váy vẫn xoa nắn l*и nhỏ của cô, không đến hai phút lại duỗi hai ngón tay ra, xoa bóp âʍ ѵậŧ ở phía trước theo vòng tròn, hai chân Hứa Nhuỵ trở nên yếu ớt, cô muốn trốn tránh nhưng không tránh được, theo bản năng kẹp chặt hai chân, cố gắng kẹp chặt tay người đàn ông để ngăn hắn cọ xát và cử động.
Nhưng người đàn ông phía sau lại cười khúc khích, tay bị kẹp, hắn vẫn tiếp tục dùng những ngón tay nhanh nhẹn xoa bóp, xuyên qua lớp tất và qυầи ɭóŧ, dùng ngón tay bóc môi l*и nhỏ sang hai bên, đầu ngón tay đi thẳng vào môi l*и và từ từ tăng lực đạo, ấn tất và qυầи ɭóŧ vào một chút…
Hứa Nhuỵ bị ngón tay của người đàn ông làm cho không chịu đựng được, cô càng kẹp chặt chân, nước từ l*и nhỏ lại không thể kiểm soát tiết ra, một lúc sau đã ướt đẫm qυầи ɭóŧ của cô. Sau khi người đàn ông phát hiện ra, hắn càng đâm mạnh hơn và tăng thêm tốc độ.
L*и nhỏ mềm mại làm sao chịu đựng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, bị cắm đến run rẩy phun ra nhiều nước hơn, thấm từ qυầи ɭóŧ qua tất đến tay người đàn ông.
Nhưng người đàn ông vẫn chưa hài lòng, ngón tay không ngừng co giật, tay còn lại nới lỏng sự kiềm chế trên người Hứa Nhuỵ, sau đó chạm vào mép áo của Hứa Nhuỵ, vén góc áo lên và chạm vào bầu vυ' mềm mại trắng như tuyết của cô.
Hứa Nhuỵ buông tay ra, chiếc túi xách nhỏ trên cổ tay trượt xuống, cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng cong ngón tay đỡ lấy nó, thật sự là toàn thân bị trêu chọc đến mềm nhũn, cũng không còn sức lực để giãy giụa.