7,
Tôi tiện tay chỉ vào quán cà phê ven đường, Đoạn Châu cũng không thả tôi xuống mà cõng tôi vào trong đó luôn.
Trong quán cà phê có một chiếc dương cầm, một em gái tầm tám, chín tuổi đang đàn hát bài [Tiểu tinh linh].
Em gái nhỏ hát hay quá.
Đoạn Châu cũng vỗ tay, sau đó anh quay sang hỏi tôi, “Sao chưa thấy em khen anh bao giờ? Anh hát cũng rất hay mà.”
“Sao lại ghen tị với cả trẻ em rồi?”
Đoạn Châu không đáp lại lời của tôi, anh đi thẳng đến gần chiếc dương cầm, nói gì đó với em gái nhỏ, sau đó em gái đứng lên, nhường chỗ cho anh ấy.
Anh ấy hát bài “Từ khóa”, đó là bài hát anh đã từng hát trong buổi livestream.
(*) Từ khóa - Lâm Tuấn Kiệt.
Tôi lấy điện thoại ra, ghi lại bộ dáng nghiêm túc của Đoạn Châu.
“Rất muốn nói với em bằng tình cảm chân thực nhất nhưng lại quên mất.”
Hát đến đây, Đoạn Châu quay đầu sang nhìn thẳng vào ống kính, chúng tôi cách một màn hình điện thoại nhìn nhau.
Khoảnh khắc này, không khí như đông cứng lại, chỉ còn lại nhịp tim của chúng tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, tiếp tục nghe anh hát.
Khi tiếng đàn cuối cùng vang lên, Đoạn Châu đứng dậy đi về phía tôi.
“Anh hát em nghe mà em chẳng để ý chút nào.”
“Đâu có?”
Đoạn Châu tỏ ra không vui nhìn điện thoại của tôi, “Vừa nãy anh hát cho em nghe, sao em cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại thế?”
Lúc này, Đoạn Châu như một chú cún con đang làm nũng với tôi.
“Đây là lần đầu tiên anh hát cho em nghe, đương nhiên em phải lưu giữ lại khoảnh khắc này rồi.”
“Chỉ là hát hò một chút thôi mà, sau này em muốn nghe cái gì anh cũng hát cho em nghe.”
Chúng tôi cãi nhau ríu rít như hai đứa trẻ, cho đến khi có hai nữ sinh đi đến bên cạnh chúng tôi.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai người họ đến đây vì Đoạn Châu.
“Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat không?”
Biết ngay mà, tôi đoán có sai đâu.
Đoạn Châu nắm tay tôi, nghiêm túc nói, “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Hai nữ sinh kia hậm hực rời đi.
Câu trả lời của Đoạn Châu vượt ngoài dự liệu của tôi, vậy là tôi nhéo má Đoạn Châu, “Chẳng phải anh nói không được công khai mối quan hệ của chúng ta sao? Hơn nữa chúng ta còn chưa kết hôn mà?”
“Anh nói vậy bao giờ?”
Tôi cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Còn kí cả hợp đồng đó, anh quên rồi sao? Chúng ta đang ở ngoài đường đó, đừng có sát gần như vậy, mau buông tay đê.”
Đoạn Châu không những không buông tay, còn đan mười ngón vào nhau.
“Bà xã, em quên mấy tờ giấy rách đó đi được không.”
Câu ‘bà xã’ này làm tôi bối rối, đành nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh, “Hát thêm một bài nữa đi, em sẽ xem xét.”
Đoạn Châu cười, “Đơn giản, em muốn nghe cái gì?”
“Bài ‘Người đặc biệt’ đi, anh hát rất hay.”
(*) Người Đặc Biệt - Phương Đại Đồng.
Bài hát đầu tiên tôi nghe trong livestream của Đoạn Châu là bài hát này, cũng là mở đầu cho công cuộc trêu chọc Đoạn Châu mỗi ngày của tôi.
Đoạn Châu nhanh chóng nắm bắt được ý trong lời nói của tôi, “Anh còn chưa hát em đã biết là hay rồi?”
“Có bài nào anh hát không hay chắc?”
Tôi tìm một lý do qua loa như vậy, anh cũng không hỏi nhiều nữa.
“Về nhà hát đi, ở đây có nhiều người quá.”
Tôi ích kỉ, chỉ muốn anh hát cho một mình tôi nghe.
Về đến nhà, Đoạn Châu lấy một chiếc ghita, nghiêm túc ngồi hát cho tôi nghe.
Lần này, tôi không lấy điện thoại ra quay lại nữa, chỉ yên lặng ngồi nghe anh hát.
“Đoạn Châu, sau này anh nhất định phải tiếp tục ca hát.”
Đoạn Châu sứng sờ, đặt chiếc ghita xuống, ôm lấy tôi.
“Kết hôn với anh nhé?”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, lúc này, tôi cảm thấy cổ hơi ẩm ướt.
Đoạn Châu khóc.
Lòng tôi mềm nhũn, nước mắt quả nhiên là thứ tốt nhất để cầu hôn.
Lời nói của anh hòa vào nước mắt, giống như một cây dây leo, lan tỏa tình cảm đến trái tim tôi.
Lúc này, trái tim chúng tôi cộng hưởng.
“Được.”
8,
Quyết định kết hôn hơi bốc đồng.
Chúng tôi kết hôn khi cục dân chính sắp đóng cửa.
Tôi thất thần nhìn hai quyển sổ chứng nhận kết hôn trong tay.
Thế là kết hôn rồi à?
Trước kia tôi mở miệng ra là ông xã, chồng yêu, nhưng sau khi cưới lại không tài nào thốt ra nổi.
Đoạn Châu thì ngược lại, làm quen rất nhanh.
Ban đêm còn mặt dày leo lên giường tôi.
“Bà xã, sao sau khi kết hôn em lại ngại ngùng thế này?”
Tôi quay lưng về phía Đoạn Châu, buồn thiu nói, “Sáng nay người ta vẫn còn là gái độc thân đó.”
Đoạn Châu ôm tôi vào lòng, dịu dàng an ủi, “Em vẫn sẽ giống như trước kia, muốn đi dạo phố thì đi, muốn đi du lịch thì đi, anh sẽ đi cùng em.”
Tôi xoay người, tìm một tư thế thoải mái rồi chui vào lòng anh, nửa đùa nửa thật hỏi, “Mấy ngày trước anh còn nhìn em không vừa mắt, tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn, liệu sau này anh có đột nhiên đòi ly hôn không?”
Đoạn Châu không trả lời mà hỏi lại, “Tại sao trước kia anh thái độ lồi lõm với em, nhưng em vẫn luôn ân cần với anh, còn tài trợ cho anh hai triệu?”
“Sao anh biết?”
Đoạn Châu nói, “Tra một chút là ra mà.”
“Trước kia là vì cảm thấy anh đẹp trai, sau này lại cảm thấy anh là người có ước mơ nên ủng hộ anh.” Tôi cong môi cười, “Đành chịu thôi, ai bảo bà xã anh hào phóng lương thiện như vậy chứ.”
Đoạn Châu cười, xích lại gần một chút, hôn lên trán tôi một cái, “Cảm động trước sự hào phóng lương thiện của bà xã, không nỡ ly hôn.”
Chúng tôi chuyện trò một hồi lâu, hình ảnh sống chung với nhau mấy ngày nay của tôi và Đoạn Châu dần hiện lên trong đầu.
“Đoạn Châu, anh nhất định phải tiếp tục ca hát.”
Anh lấy tay che mắt tôi, nhẹ nhàng nói, “Được, đến khi nào răng anh rụng hết, anh vẫn sẽ hát cho em nghe.”
Càng lúc tôi càng muốn tổ chức cho Đoạn Châu một buổi hòa nhạc.
Vì thế, tôi quyết định mở một công ty, thuê đoàn đội chuyện nghiệp.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi tiền.
Tôi vắt óc tìm kiếm đầu tư, người đầu tiên tôi nghĩ đến là bố của Đoạn Châu.
Tôi mang theo phương án đến nói chuyện với ông, nhưng ông không hề loay chuyển chút nào.
“Phương án của con không có vấn đề, nhưng chú cần thời gian suy nghĩ.”
“Chú Đoạn, A Châu thật sự rất thích âm nhạc, cũng rất ưu tú.” Tôi lấy điện thoại ra, mở vài đoạn video ngắn của Đoạn Châu cho chú xem, “Anh ấy rất chăm chỉ, còn có ban nhạc riêng, có rất nhiều người thích anh ấy, hơn nữa, nếu Đoạn Châu không phải là người như vậy, cháu cũng sẽ không đồng ý gả cho anh ấy.”
“Đừng nói những lời vô dụng với ông ấy nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Nhìn Đoạn Châu bước ra từ phòng nghỉ, tôi sửng sốt.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Đoạn Châu đã đưa tôi về nhà.
“Sao anh lại ở đó?”
“Anh nghe hết những gì em nói rồi?”
Ở trong xe, tôi liên tục hỏi mấy chuyện này, nhưng Đoạn Châu chỉ cười cười không nói gì.
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, Đoạn Châu đã đẩy tôi dựa vào tường.
“Bà xã, em vẫn là fan của anh đúng không?”
Tôi xấu hổ cười cười, “Đương… đương nhiên rồi, em là fan hâm mộ trung thành nhất của anh đó!”
“Ý anh là fan của ‘Ăn một bát cháo’ cơ.”
Tôi giả vờ không hiểu, “Cái gì mà một bát cháo hai bát cháo cơ, em chưa từng nghe qua.”
“Thật sao?”
Đoạn Châu vuốt eo tôi, toàn thân tôi như bị điện giật, nổi hết cả da gà.
Tôi huých anh một cái, nhưng anh vẫn không di chuyển.
Giây tiếp theo, điện thoại của tôi rơi vào tay anh, lúc này tôi cảm thấy không ổn rồi.
“Anh định làm gì!”
Đoạn Châu thấy tôi muốn lấy lại chiếc điện thoại, lập tức giơ cao lên.
Anh nở nụ cười xấu xa, “Bà xã, chúng ta là vợ chồng rồi, không được có bí mật.”
Tôi bỏ cuộc, muốn trốn khỏi hiện trường.
Đoạn Châu dường như đọc được suy nghĩ của tôi, lập tức ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi bị ép ngồi lên đùi anh, một tay anh vòng qua eo tôi, tay kia lướt mục yêu thích của tôi trên app livestream.
“Ông xã, em nhìn trúng anh rồi, mau mau yêu đương với em đi.”
“Ông xã, cảm ơn anh đã trị bệnh ù tai cho em, giờ em nghe nhạc cứ như nghe truyện cổ tích vậy.”
“Ông xã, anh hát hay quá, lúc nào anh mới có thể thở gấp cho em nghe.”
Mỗi lần Đoạn Châu đọc thêm một chữ, mặt tôi lại đỏ thêm một chút.
Sao tôi lại nói ra những lời xấu hổ như vậy được chứ.
Sao anh có thể bình tĩnh mà đọc những bình luận đó chứ!?
“Anh đừng đọc nữa!”
Tôi định che miệng anh, nhưng lại bị anh giữ tay lại, hôn một cái.
Đoạn Châu lướt thêm một lúc rồi đặt điện thoại xuống, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi.
Anh ôm tôi rồi đổi hướng, tôi như một con gấu bám lên người anh, vùi đầu vào ngực anh không dám ngẩng lên.
“Trước kia không phải chồng thì ngày nào em cũng gọi anh là ông xã, sao sau khi kết hôn lại không gọi nữa?”
Tôi phải trả lời thế nào đây?
Đoạn Châu đứng dậy, bước về phía phòng ngủ, tôi sợ ngã nên chỉ biết ôm anh thật chặt.
“Anh định làm gì?”
Đoạn Châu đặt tôi xuống giường, cong môi cười, “Không phải muốn nghe anh thở gấp sao, gọi ông xã đi, em muốn nghe cái gì anh cũng thỏa mãn em.”
“Đang là ban ngày ban mặt đó.”
Anh đưa tay kéo rèn cửa vào, căn phòng lập tức trở nên tối tăm.
“Bây giờ là buổi tối rồi.”
Vừa dứt lời, môi tôi bị anh chặn lại, không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt như trước kia, lúc này giống như đang chinh phục một thành trì hơn.
Dưới dự trêu chọc của anh, tôi dần mất đi phương hướng.
Nụ hôn này quá mãnh liệt, hô hấp của tôi dần mất cân bằng, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
“Ông xã, tương lai còn dài lắm.”
9,
Một tháng sau, hai bên gia đình mới biết chúng tôi đã lĩnh chứng.
Bố của Đoạn Châu là điển hình cho việc c h ế t vì sĩ diện, ông ấy đã lung lay trước sự kiên trì của Đoạn Châu từ lâu, nhưng lại muốn Đoạn Châu nói chuyện với mình nhiều hơn nên mới cố tình bắt lỗi anh.
Đoạn Châu không chịu nổi nữa, dứt khoát dùng biện pháp mạnh.
Anh mang hai quyển hôn thú đỏ chót đến trước mặt ông ấy nói, “Con đã kết hôn rồi, con dâu của bố cũng đang mang t h a i, bố đừng có giày vò tụi con nữa, lỡ như ảnh hưởng đến cháu nội thì sao.”
Câu nói này nửa thật nửa giả, nhưng ba Đoàn tin tưởng không chút nghi ngờ, lập tức kí hợp đồng.
Hôm đó, hai gia đình chúng tôi cùng ăn một bữa.
Bàn đến chuyện kết hôn, ‘phụ nữ mang th ai’ được ưu tiên hàng đầu, tôi thật sự không diễn nổi nữa, nhưng Đoạn Châu không hề đổi sắc.
“Sao anh lại mang con ra lừa bố mẹ?”
“Bố anh rất bướng bỉnh, nếu không nói vậy nhất định ông ấy sẽ tiếp tục giày vò chúng ta cho mà xem.”
Ừm, phong cách này rất Đoạn Châu.
“Nhưng mười tháng sau không có cháu, họ sẽ buồn lắm.”
Đoạn Châu vuốt tóc tôi, nghiêm túc hỏi, “Em muốn có con chưa?”
Với quan hệ hiện tại của chúng tôi, có một đứa bé cũng được, còn có thể giúp cho mấy ông bà vui vẻ.
Tôi nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Vậy thì đợi tối nay.”
Hôm sau, đến giữa trưa tôi mới tỉnh dậy.
Nam sinh trẻ tuổi thể lực tốt, không tệ.
Buổi hòa nhạc sắp diễn ra, tên là “Buổi hòa nhạc Tây Châu.”
Tôi để ban nhạc của Đoạn Châu diễn ra cuối cùng, cũng tăng được độ nhận diện một chút.
Tôi luôn ở bên Đoạn Châu mỗi khi anh diễn tập, anh tiến bộ như cá gặp nước, nhưng tôi lại rất căng thẳng.
Mặc dù lúc đầu ý định của tôi là tổ chức buổi hòa nhạc này cho Đoạn Châu, nhưng càng thu hút được đầu tư thì trách nhiệm của tôi càng lớn, đây cũng là lần đầu tiên tôi lập nghiệp.
“Đừng lo lắng.”
“Anh sẽ luôn ở bên em.”
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, không khí ở hiện trường rất náo nhiệt.
Ban nhạc ‘Trái tim cộng hưởng’ rất được chào đón, người quay phim cũng rất có tâm, có rất nhiều tiếng reo hò cổ vũ dưới sân khấu.
“Xin chào mọi người, tôi là Đoạn Châu, ca sĩ chính của ‘Trái tim cộng hưởng’”.
Đoạn Châu lần lượt giới thiệu từng thành viên, mọi người cũng không hề chê bai nhóm nhạc này không có danh tiếng, sau khi kết thúc tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định đi về phía hậu trường gặp Đoạn Châu, tôi đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn.
“Bài hát cuối cùng, dành cho vợ của tôi, Ninh Tích.”
Khúc nhạc dạo vang lên, vẫn là bài hát đó ‘Người đặc biệt’.
Tôi cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nén được.
Sau đêm nay, tài khoản chính thức của Đoạn Châu và ban nhạc đã thu hút được hàng triệu người hâm mộ.
Nhưng các phương tiện truyền thông lại bỏ qua những điểm này, tung ra rất nhiều tin tiêu cực.
[Tại sao lại cover bài hát của người khác?]
[Anh không có bài hát của mình à?]
[Anh coi đây là buổi hòa nhạc của nhà mình à?]
Dù sao Đoạn Châu vẫn chỉ là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, đêm đó, anh trả lời từng câu hỏi của mọi người.
Đoạn Chu: “Thứ nhất: Tôi có rất nhiều bài hát, bạn có thể tự tìm; Thứ hai: Tại sao lại cover ư? Bởi vì bài hát này rất hay, có ý nghĩa với tôi và vợ tôi; Thứ ba: Nhà đầu tư của buổi hòa nhạc này là bố tôi, người phụ trách là vợ tôi, nói cách khác, đây chính là buổi hòa nhạc của nhà tôi đấy.”
Đọc những dòng này, tôi bật cười, “Những gì anh nói rất ngông cuồng.”
“Anh chỉ nói sự thật thôi, ai bảo bọn họ mắng anh, lại còn mắng cả em nữa, anh không thể để em ấm ức được.”
Cảm giác được người khác bảo vệ không tệ, tôi nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn ông xã.”
“Cảm ơn thế nào?”
Nhìn ánh mắt của anh, tôi đỡ eo mình, nghĩ nửa ngày rồi nói một câu, “Em hát anh nghe nhé.”
Đoạn Châu đồng ý, điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chọn một bài rồi hát.
“Bài hát này trước kia anh hát cho em nghe, bây giờ em hát cho anh nghe.”
Tôi không có năng khiếu ca hát, bình thường không lạc nhịp là tốt lắm rồi, bây giờ hát trước mặt Đoạn Châu chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Nhưng Đoạn Châu cũng không ghét bỏ, nghe rất nghiêm túc.
Vừa hát được một nửa, anh đã ôm lấy tôi, anh không nói gì, chỉ dựa đầu vào vai tôi.
“Em chính là người anh muốn gặp, là người đặc biệt.”
[Phiên ngoại]
Khi ‘mang thai’ đến tháng thứ năm, hai mẹ thấy bụng tôi còn chưa nhô ra, lập tức đưa tôi đến bệnh viện.
Hai bà hoàn toàn không cho tôi cơ hội nói thật.
Tôi bị ép đi kiểm tra toàn thân.
Kết quả là mang thai tám tuần.
Lần này là mang thai thật.
Khi tôi mang thai, tôi vẫn ăn ngon ngủ ngon, chẳng cảm thấy khó chịu chút nào, cũng chẳng lo lắng gì.
Đoạn Châu thì ngược lại, anh cẩn thận từng li từng tí, ngày ngày tìm hiểu kiến thức nuôi dạy con, thậm chí còn xoa bụng tôi trước khi ngủ để nói chuyện với em bé.
“Bảo bối, con nói cho bố biết con là nam hay nữ được không?’
“Bà xã, bảo bối nói nó là con gái.”
Đoạn Châu rất thích có con gái, cuối cùng, anh thật sự có một đứa con gái.
Tôi cứ nghĩ Tiểu Ni Ni sẽ ngoan ngoãn và ít nói giống khi tôi mang thai, nhưng sự thật chứng minh tôi quá ngây thơ.
Con bé chính là hỗn thế ma vương, cao thủ phá nhà.
Hôm nay nó vừa cắt đứt dây đàn của Đoạn Châu.
“Đoạn Tri Ni, đợi xem bố về sẽ trừng phạt con thế nào.”
Cuối cùng, Đoạn Châu không hề mắng hay phạt con bé mà còn mua cho nó một cây đàn ghita khác.
“Anh không thể chiều con bé thế được, càng ngày nó càng vô pháp vô thiên.”
Đoạn Châu nhanh chóng nịnh nọt, “Bà xã, bé con nhìn giống hệt em, anh không nỡ mắng.”
“Anh không nỡ đúng không, vậy thì hai bố con cùng úp mặt vào tường hối lỗi đi.”
Bé con Đoạn Tri Ni đột nhiên chạy ra, lao vào lòng tôi, mềm mại nói, “Con xin lỗi mẹ, lần sau con không làm loạn nữa, Tri Ni còn muốn có em trai em gái.”
Không biết câu sau là ai dạy nữa.
Sau đó, bé con lại hôn lên má tôi một cái, “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Tôi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không nỡ tức giận.
“Mẹ cũng yêu con.”
“Bà xã, em không yêu anh sao?”
“Yêu.”
hết.