Thành Viên Bổ Sung

Chương 28

Lâm Hạng Bắc trầm mặc trong chốc lát, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Chu Dữ Bạch.

Cho dù cái gì cậu cũng chưa nói, Chu Dữ Bạch đã hiểu ý cậu rồi.

Trước kia khi ở chung phòng với các đồng đội, vẫn luôn tách giường đơn, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

“Hẳn là ekip đặt sai rồi.” Chu Dữ Bạch lấy điện thoại ra gọi cho Sư Nam, “Alo, Sư ca.”

“Có chút vấn đề. Có thể đổi phòng cho bọn em không?”

Hai phút sau, Sư Nam gọi lại.

Chu Dữ Bạch: “... Được.”

Hắn cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Hạng Bắc đang ngồi chờ trên sô pha, chóp mũi hơi nhăn lại, trấn định mà mở miệng: “Không đổi được. Đã đặt từ trước cả rồi, hiện tại không còn phòng trống.”

Hiện tại đã không còn là mùa du lịch thịnh vượng, khách sạn sở dĩ hết phòng, đại khái cũng là vì fan của dàn cast và khách mới tới đây.

Lâm Hạng Bắc gật đầu, kéo balo lấy dây sạc ra, cắm vào điện thoại chỉ còn lại 1%. Sau đó tiếp tục lấy laptop ra đặt lên tầng lửng.

Tuy rằng cậu không quá quen với việc ngủ cùng người khác, nhưng nếu đã không thể thay đổi kết quả thì cũng tiếp thu rất nhanh.

Nhưng ngữ khí của Chu Dữ Bạch tuy bình tĩnh, trên thực tế vẫn đứng tại chỗ, nửa ngày không nhúc nhích, thần sắc có chút cứng đờ.

Hai người chưa bao giờ ở cùng một chỗ quá mười phút, không khí có chút xấu hổ không nói nên lời.

Ngày hôm sau quay “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên” từ sáng sớm tới tối muộn, thậm chí có khả năng sẽ tiếp tục đến nửa đêm, sẽ vô cùng tiêu hao thể lực, bởi vậy Sư Nam đã dặn bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức sớm một chút.

Chỉ là hiện tại mới có 7 giờ, NebulaX tương đối hấp dẫn fan cuồng, không thể trực tiếp xuống tầng ăn cơm, muộn thêm chút nữa, trợ lý Lý Nguyên sẽ đưa cơm hộp vào phòng.

Vì để phòng ngừa sáng hôm sau bị sưng cả mặt, cùng lắm cũng chỉ có ít cháo trắng nhạt nhẽo cùng nước luộc rau xanh, Chu Dữ Bạch không quá chờ mong.

Phòng ốc kết cấu đơn giản, cũng không có phòng nhỏ, chỉ có một cái cửa có thể kéo ra để ra ngoài ban công ngắm cảnh, là cửa kính.

Hai lớp rèm cửa, lớp dày che ánh sáng, còn có một lớp mỏng có thể nhìn xuyên thấu qua.

Hướng về phía ban công có một quầy bar nhỏ, trên mặt bàn được sắp xếp đồ uống chỉnh tề, có lon có bình thủy tinh, Lâm Hạng Bắc không nhìn kỹ, thấy có chai in hình trái cây, hẳn là nước trái cây.

Trong tủ lạnh có nước khoáng.

Giờ phút này, Lâm Hạng Bắc ngồi trên sô pha nhỏ ở cửa ban công, xoay người đẩy cửa kính ra.

Cảnh tượng màn đêm dần buông xuống trong nắng chiều rất đẹp, khiến toàn bộ thành phố đều được bao phủ bởi cảm giác mông lung như tranh sơn dầu. Trong ánh mắt là vô số ngọn đèn không thấy điểm cuối, giống như bầu trời bị đảo ngược, trên căn nhà cao tầng cách hai dãy phố vừa vặn có bảng quảng cáo tuyên truyền của NebulaX, cùng với dòng chữ “NebulaX đi tới cuối vũ trụ” là màu xanh của bầu trời sao yên tĩnh tốt đẹp, gia tăng cảm giác ấm áp cùng thân thiết cho thành phố S.

Gió đêm thổi bay tấm vải màu trắng, trong khoảnh khắc cơn gió ấm áp thổi qua gò má, thần sắc của Chu Dữ Bạch hòa hoãn, cũng thả lỏng lại.

Âm thanh gõ bàn phím đầy tiết tấu khiến người ta có cảm giác an tâm, Chu Dữ Bạch kéo rương hành lý ra, trải ga trải giường chính mình mang tới ra, bỗng nhiên nghe thấy loa máy tính truyền đến âm hiệu của chương trình tạp kỹ quen thuộc.

Động tác trong tay hắn ngừng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Hạng Bắc đang tập trung tinh thần, nghiêm túc nhìn màn hình, hiển nhiên là đang bổ sung kiến thức về “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên”.

Lâm Hạng Bắc không bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị, chương trình tạp kỹ là một lĩnh vực xa lạ với cậu, cần phải xem trước một chút, có hiểu biết mới tốt.

Có lẽ nhận thấy Chu Dữ Bạch ngừng lại, Lâm Hạng Bắc an tĩnh ngẩng đầu, khi nhìn thấy ga trải giường vốn màu trắng được thay thế bằng màu xanh, không khỏi ngẩn ra một chút.

Cũng đúng, Chu Dữ Bạch có thói ở sạch nghiêm trọng, không thể trực tiếp nằm lên ga trải giường của khách sạn cũng là bình thường.

Thậm chí là cái gối cũng là tự mang tới.

Khách sạn ban đầu cung cấp hai cái gối, còn có thêm hai cái gối dựa, giờ phút này đều bị Chu Dữ Bạch chuyển vào trong tủ quần áo, để rất ngăn nắp chỉnh tề.

Có lẽ là do tầm mắt của Lâm Hạng Bắc đặt trên một cái gối còn sót lại, lẻ loi ở trên giường, Chu Dữ Bạch mím môi giải thích: “Anh không nghĩ tới sẽ chỉ có một cái giường, cho nên chỉ mang theo một cái gối. Nhưng nếu để gối của khách sạn lên ga trải giường thì sẽ mất đi ý nghĩa...”

Lâm Hạng Bắc lắc đầu ngắt lời hắn, ánh mắt toát ra sự lý giải: “Em hiểu.”

Chu Dữ Bạch nhìn cậu, dường như là đã nghiêm túc suy xét: “... Chúng ta có thể cùng nhau dùng gối.”

Lâm Hạng Bắc ngẩn ra, không tiếng động mà nhìn thoáng qua cái gối đơn nhỏ kia, do dự một chút.

Cậu vốn định nói không sao, chính mình có thể không cẩn, nhưng nghĩ lại một chút, có lẽ thật sự sẽ có nguy cơ sái cổ.

Lâm Hạng Bắc nghĩ, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái chơi game ngày hôm sau.

Vì thế Lâm Hạng Bắc luôn nghiêm túc trong công việc không hề từ chối, chỉ khẽ gật đầu.

“Được.”

Có cả một đêm tự do, các thành viên lại không được ra khỏi khách sạn, Biên Nam Nhất cùng Quyền Triết ở với nhau chơi hai ván game, Vạn Bách lười nhúc nhích, hiếm khi được một giấc ngủ thoải mái, Cấp Húc Tích lại phi thường an tĩnh mà chơi lego bản thân mang đến.

Còn về Chu Dữ Bạch, trong lúc Lâm Hạng Bắc cấp tốc xem xong một mùa của “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên”, hắn đã hoàn thành việc tổng vệ sinh cho toàn bộ căn phòng.

Đối với Chu Dữ Bạch mà nói, dọn dẹp là một việc rất xả stress.

Lâm Hạng Bắc có thể ngửi rõ mùi nước sát trùng, hơi nghi hoặc mà hỏi một câu “Em nhớ rằng nước sát trùng không thể gửi vận chuyển, rất dễ cháy.”

Ngụ ý của cậu rất rõ ràng, Chu Dữ Bạch ném bao tay dùng một lần đi, đơn giản nói: “Lý Nguyên đưa tới đây cùng với cháo, cửa hàng tiện lợi dưới tầng có bán.”

Lúc đó Lâm Hạng Bắc đang chăm chú xem chương trình tạp kỹ, không chú ý tới.

Lần này đi ra ngoài, Lâm Hạng Bắc đã có nhận thức về trình độ ở sạch của Chu Dữ Bạch.

Cậu nhìn thời gian, còn chưa đến 8 giờ rưỡi, nhưng xét thấy ngày mai nhất định sẽ bị gọi dậy vào khoảng 5 giờ, vẫn là nên đi tắm rửa.

Lâm Hạng Bắc ấn phát mùa tiếp theo: “Anh đi tắm trước đi.”

Chu Dữ Bạch “Ừm” một tiếng, quét tước gần một giờ, áo trên người hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Hắn lưu loát trở tay cởϊ áσ ra, tạm thời vắt lên trên tay vịn của cái ghế.

Khách sạn có cung cấp dịch vụ giặt quần áo, nhưng Chu Dữ Bạch không muốn dùng chung máy giặt với vô số người lạ.

Trên sân khấu rất ít khi để lộ cơ bụng, đội trưởng bị fan đặt cho danh hiệu “Chu Không Lộ”, khom người tìm kiếm trong vali quần áo để nghỉ ngơi buổi tối.

Nếu để họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ thét đến chói tai. Mẹ nó, đường cong hoàn mỹ không có chút thịt thừa, cơ bắp xinh đẹp, còn có cơ bụng tuyệt mỹ.

Một tia sáng màu bạc lóe lên từ trên cổ hắn, theo động tác tìm kiếm nhẹ nhàng đong đưa.

Trên cổ của hắn đeo một cái vòng cổ ngắn màu bạc, không có mặt dây, chỉ là một sợi dây xích.

Từ khi Lâm Hạng Bắc quen hắn, Chu Dữ Bạch chưa bao giờ tháo ra.

Tầm mắt của Lâm Hạng Bắc dừng lại trên cái vòng cổ kia một lát, không hỏi vì sao.

Thời gian đợi người có thói ở sạch ra khỏi phòng tắm tất nhiên tương đối lâu.

Nghe được tiếng đẩy cửa phòng tắm, Lâm Hạng Bắc đóng laptop đứng lên, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Chu Dữ Bạch dùng khăn lông lau mái tóc ướt đi ra, trong tay cầm máy tính. Giọt nước rơi từ ngọn tóc xuống cổ rồi chảy đến vai, lưu lại một đường dấu vết.

Cơ bụng rắn chắc cùng đường cong xinh đẹp, từng đường nét rất rõ ràng trong ánh đèn mờ ảo của khách sạn.

Vòng cổ màu bạc là vật trang trí duy nhất, lại có thêm một ý vị không nói nên lời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều không chủ động nói chuyện, cơ hồ là đồng thời rời mắt.

“...”

Lâm Hạng Bắc lấy một bộ quần áo sạch từ trong vali ra, đơn giản nói: “Anh có thể ngủ trước, không cần chờ em.”

Nói xong liền đi vào phòng tắm.

Tiếng đóng cửa vang lên, cánh tay vô thức lau tóc không ngừng của Chu Dữ Bạch mới ngừng lại được.

Hắn rũ mắt xuống suy nghĩ, rõ ràng khi ở chung với mấy người Quyền Triết cũng không xấu hổ như hiện tại.

Chu Dữ Bạch không quá rõ ràng mà hơi nhăn mi lại, nghĩ thầm, đại khái là chưa đủ thân thiết,

Quen hơn là được rồi.

...

Trước khi Lâm Hạng Bắc đi ra, Chu Dữ Bạch đã lau khô tóc, dựa vào đầu giường xem điện thoại.

Ảnh màn hình đã được đổi thành mấy vết lốm đốm, tạm thời còn chưa quen được. Hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát, bên tai không tránh khỏi nghe thấy tiếng nước mơ hồ, hình lốm đốm này chưa bao giờ khiến hắn bực bội như vậy, luôn không thể tập trung tinh thần.

Vì thế Chu Dữ Bạch ấn mở trò xếp khối vuông, tính chơi một ván.

Sau buổi livestream, Lâm Hạng Bắc đã cài trò chơi xếp khối vuông do cậu tạo ra cho hắn và Biên Nam Nhất. Trước đó còn nói với Biên Nam Nhất là chưa thử, nhưng thực ra là lừa em út thôi.

Vào ngày đầu tiên cài đặt, Chu Dữ Bạch đã thử chơi rồi, nhưng tốc độ khối vuông rơi xuống lại vô cùng nhanh, chỉ kiên trì được mười giây là thua.

Chu Dữ Bạch cảm thấy mất mặt, cho nên vẫn luôn không thừa nhận là từng chơi.

Hôm nay khi ở sân bay, xem Lâm Hạng Bắc chơi xong một ván, Chu Dữ Bạch càng thêm không muốn thừa nhận... Trước khi luyện tập được đến tiêu chuẩn của Lâm Hạng Bắc, hắn sẽ không nói.

Xếp khối vuông thực sự rời lực chú ý của Chu Dữ Bạch.

Cho đến khi Lâm Hạng Bắc mặc áo ngủ đi ra, Chu Dữ Bạch đã kiên trì được tới nửa phút.

Hắn học cái gì cũng rất nhanh, năng lực phản ứng cũng không kém, chỉ là trong lúc nhất thời không thích ứng được tốc độ rơi của mấy khối vuông.

Trên vai Lâm Hạng Bắc nhỏ giọt mấy giọt nước từ trên tóc xuống, sấy tóc cần một ít thời gian, cậu cùng Chu Dữ Bạch đều không có thói quen dùng mỹ phẩm dưỡng da, tắm rửa xong cũng chỉ vừa mới hơn 9 giờ.

Cậu quay đầu lại dò hỏi: “Tắt đèn không?”

Có người có thói quen ngủ sẽ để đèn, đặc biệt là ở nơi xa lạ.

Thời gian tạm dừng của Chu Dữ Bạch có hơi dài, cho đến khi trong đáy mắt của Lâm Hạng Bắc lộ ra sự nghi hoặc, hắn mới đơn giản nói: “Tắt đi.”

Khi Lâm Hạng Bắc muốn ấn công tắc đèn, Chu Dữ Bạch đột nhiên nói: “Từ từ.”

Đầu tiên là hắn đeo nút bịt tai lên, sau đó lại kéo bịt mắt xuống, kéo một khe hở lên, nhẹ gật đầu: “Được rồi.”

Chất lượng giấc ngủ của Chu Dữ Bạch rất kém, ở hoàn cảnh xa lạ lại càng rõ ràng hơn, chuyện này tất cả các thành viên trong nhóm đều biết, đeo nút bịt tai cũng là đề nghị của Lâm Hạng Bắc, tất nhiên không cần giải thích.

Lâm Hạng Bắc nhìn thấy thì gật đầu, giây tiếp theo, trong phòng lập tức chỉ còn lại màu đen.

Tấm rèm che ánh sáng kia khá tốt, một chút ánh sáng cũng không hề xuyên thấu vào.

Chu Dữ Bạch kéo bịt mặt xuống rồi nằm, có thể cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi lún xuống.

Chăn của khách sạn, Chu Dữ Bạch tất nhiên cũng không dùng.

Cho nên trừ bỏ gối đầu một người thì chăn cũng là như vậy.

Hắn đã để lại ít vị trí cho Lâm Hạng Bắc.

Đeo nút bịt tai cùng bịt mắt, thật giống như ở dưới nước, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh như chân không, không nghe được cái gì, cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn biết rất rõ, Lâm Hạng Bắc đang ngủ bên cạnh hắn không xa.

Khoảng cách rất gần, hắn thậm chí còn cảm giác được mái tóc đen còn chưa khô hết nước cọ nhẹ vào tai mình.

Chu Dữ Bạch trong bóng đêm vẫn không nhúc nhích, mặt không biểu tình.

Hắn dường như, thật sự, rất khó ngủ.

Thói quen khó ngủ của Chu Dữ Bạch áp chế cảm xúc phiền loạn, bắt đầu đếm cừu trong lòng.

Một con cừu.

Hai con cừu.

Ba con cừu.

...

Một ngàn con cừu.

Ngay khi Chu Dữ Bạch rốt cuộc cũng bắt đầu buồn ngủ, hắn cảm nhận được người ở bên cạnh đột nhiên xoay người, sau đó bên cạnh không còn người nữa.

Sự buồn ngủ của Chu Dữ Bạch lại một lần nữa tiêu tan sạch sẽ.

Hắn yên lặng tháo nút bịt tai xuống, nhấc bịt mắt nhìn thử.

Sau khi quen với bóng tối thì cũng có thể nhìn rõ một chút.

Trong phòng hơi khô, Lâm Hạng Bắc khát, muốn uống nước.

Cậu không thích uống nước lạnh, đặc biệt là nửa đêm.

Vốn đã định lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh trước, nhưng có chuyện khác làm gián đoạn nên quên mất.

Chu Dữ Bạch có thói quen dù không ngủ được thì cũng nằm thẳng không động đậy, bởi vậy Lâm Hạng Bắc cho rằng hắn đã ngủ rồi. Vì để không quấy rầy Chu Dữ Bạch, Lâm Hạng Bắc không bật đèn.

Cậu nhớ là trên quầy bar có nước trái cây nhiệt độ bình thường, là dạng lon.

Trí nhớ của Lâm Hạng Bắc rất tốt, chỉ nhìn qua cũng có ấn tượng với vị trí, lon nước có in hình trái cây là cái thứ ba.

Động tác của cậu rất nhẹ, khống chế âm thanh kéo nắp xuống nhỏ nhất.

Ngọt. Có vị trà ô long bạch đào.

Một lát sau, Lâm Hạng Bắc mờ mịt mà ấn huyệt thái dương, cảm thấy có chút mơ hồ.

***

Rạng sáng 4 giờ 50 phút, người quay phim của “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên” đã cầm camera, đứng yên trước cửa phòng 1301.

PD không lên hình, chỉ vươn tay ra trước màn ảnh, dùng thẻ phòng, lặng yên mở cửa.

Lời nói mang theo ý cười truyền đến, hạ giọng nói: “Thị Đế Văn Gia Hứa của chúng ta là người mạnh nhất, đã lâu không gặp rồi.”

“Quay lại với số đầu tiên của mùa thứ ba, đương nhiên vẫn sẽ mang đến những hồi ức sung sướиɠ cho phần đánh thức bất ngờ...”

Cửa phòng bị đẩy ra, người quay phim rón rén đi vào trong, ngừng thở mà đưa camera nhắm ngay lên giường.

Tầm nhìn vào ban đêm có thể thấy rõ hình dáng bình yên khi đi vào giấc ngủ.

PD mang theo ý xấu mà đi tới đầu giường, như mãnh hổ gào lên một tiếng: “Chào buổi sáng...!!”

Văn Gia Hứa vẫn luôn lịch sự điềm tĩnh trước màn ảnh, đột nhiên run run một cái, theo phản xạ có điều kiện mà xoay người ngồi dậy.

Kết quả là đại ca quay phim còn chưa kịp cười, chỉ nghe thấy một âm thanh thật lớn như hai vật cứng va vào nhau, PD xui xẻo hét thảm một tiếng, che trán liên tiếp lui về sau.

Văn Gia Hứa cũng ôm đầu, bực mình mà hừ một tiếng.

Nhân viên công tác nhanh chóng mở đèn, lập tức nhìn thấy Thị Đế Văn Gia Hứa, cùng với PD ở bên ngoài màn hình, trên trán có một vết màu đỏ chói, sắp sưng lên rồi.

Văn Gia Hứa: “...”

PD: “...”

Hai người nhìn nhau chăm chú trong chốc lát, hai bên đều có chút cạn lời, cứng họng.

Mặt mộc của Văn Gia Hứa vẫn phi thường đẹp trai sáng ngời, dù sao thì cũng là diễn viên hơn mười năm, cho dù là mới vừa tỉnh ngủ cũng vẫn có thể bắt máy quay rất tốt.

Văn Gia Hứa duy trì những tố chất tốt đẹp, chỉ là có chút đen mắt nhìn đạo diễn, nói: “Lâu như vậy rồi không gặp, PD sao vẫn phạm cùng một sai lầm thế.”

Không sai, đây không phải lần đầu tiên gặp phải sự cố này.

Văn Gia Hứa nghiêm mặt nói: “Đây tính là tai nạn lao động, cần phải thêm tiền.”

PD: “... Tôi mới là người bị hại.”

Văn Gia Hứa xốc chăn đứng dậy, nghiêm trang mà lắc đầu: “Nếu không phải anh làm tôi sợ, anh khẳng định cũng không có chuyện gì, cho nên trách nhiệm vẫn là của anh.”

PD giả bộ không nghe thấy, ho khan một tiếng, chuyển đề tài: “Ừm, vẫn là dựa theo trình tự, từng người gọi từng người. Người tiếp theo anh phải đi gọi là Ngụy Tri Ngôn ở cách vách, cố lên.”

Văn Gia Hứa: “... Không, là ai cũng không thể là Ngụy đại ca.”

PD hơi mỉm cười: “Đi đi, anh ký hợp đồng rồi.”

Văn Gia Hứa: “...”

Anh nghiêm túc hoài nghi đạo diễn đang dùng việc công trả thù riêng.

Văn Gia Hứa năm nay 28 tuổi, là người lớn tuổi thứ hai trong dàn cast, đã có thâm niên, khi chơi trò chơi cũng có tiếng là người mạnh nhất, thể lực cùng trí lực đều có.

Nhưng mà người duy nhất trong dàn cast khiến anh hoàn toàn không chống đỡ được, chính là người anh cả Ngụy Tri Ngôn.

Ngụy Tri Ngôn đã gần 40, năm 9 tuổi đã bắt đầu debut đóng phim, là siêu cấp đại tiền bối. Vai diễn nổi danh nhất của anh là một nhân vật phản diện trong bộ điện ảnh kinh điển, do đó hình tượng tên tâm thần cuồng sát đã gắn liền với anh, trong chương trình tạp kỹ cũng tiếp tục sử dụng “thiết lập” Đại Ma Vương, bị dàn cast gọi là boss siêu cấp.

Văn Gia Hứa chỉ tưởng tượng đến việc phải đánh thức Ngụy Tri Ngôn đã có chút muốn đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu khẩn trương.

Kỳ thật Ngụy Tri Ngôn khá dễ ở chung, chỉ là hơi thích trêu chọc người khác, Văn Gia Hứa thường xuyên không phân biệt được anh nghiêm túc hay nói giỡn, bởi vậy nhịp tim luôn lên đến 180.

Đại Ma Vương đã có chút đứng tuổi, ngủ rất sâu.

Đẩy cửa là có thể nghe được tiếng ngáy vang trời.

Văn Gia Hứa: “...”

Văn Gia Hứa, người mặc tây trang danh chấn thiên hạ đứng lên nhận danh hiệu Thị Đế trong lễ trao giải, lúc này đỉnh đầu hỗn độn như ổ gà, trịnh trọng thấp giọng gọi một tiếng: “Đại ca, nên dậy rồi.”

Văn Gia Hứa: “Đại ca.”

Ngụy Tri Ngôn: Khò...

Văn Gia Hứa: “Đại ca!!!”

Không khí đột nhiên an tĩnh, Ngụy Tri Ngôn chậm rãi mở to mắt, nghiến răng.

Tiếng nói của anh nặng nề: “À, lại là tên nhóc này, đã lâu không gặp.”

Văn Gia Hứa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng lui về sau hai bước.

Người quay phim chuyên nghiệp khống chế cho đôi tay không run, trên thực tế, khóe miệng đã giương lên rồi.

Hình ảnh này nhìn như thế nào cũng thật sự rất buồn cười.

Quanh thân Ngụy Tri Ngôn mang theo hắc khí dày đặc, xoa xoa nếp nhăn trên mặt, ánh mắt mang theo sát khí quét qua mấy người trong phòng, thở dài: “Người bị hại tiếp theo là ai?”

PD: “Diệp Lễ.”

...

Nửa giờ sau, người cuối cùng trong dàn cast chính, Lục Tri Canh bị kinh sợ mà tỉnh, dẫn theo hai cái quầng thâm mắt, lén lút mở cửa phòng 1511.

Lục Tri Canh nhỏ giọng nói với màn hình: “Tôi cùng KB là lần đầu gặp nhau, không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy mặt mộc, haha.”

KB Trì Lộ Vân đang rất nổi bật, trong giới này rất nhạy cảm với nhân khí, Lục Tri Canh đương nhiên cũng biết.

Kỳ thật nội tâm anh cũng rất tò mò, tư thế ngủ của Trì Lộ Vân rốt cuộc là như thế nào.

Lục Tri Canh nhỏ giọng hỏi một câu: “KB tới từ khi nào?”

Lời nói của PD vang lên: “Hình như là rạng sáng hai giờ.”

Lục Tri Canh “Chà” một tiếng, lộ ra vẻ đồng tình cùng lo lắng: “Vậy chẳng phải chỉ vừa mới ngủ thôi sao, thời gian này đúng là rất bận, không biết hôm nay có đủ thể lực hay không.”

Trì Lộ Vân đương nhiên có.

Bởi vì Lục Tri Canh vừa mới nói chuyện với màn hình xong, quay đầu liền đối diện với một đôi mắt.

Lục Tri Canh sợ tới mức thiếu chút nữa nổ tại chỗ: “!!!”

Trì Vân Lộ tóc bạch kim nở nụ cười lễ phép: “Tiền bối, chào buổi sáng.”

Diện mạo của hắn có tính xâm lược trời phú, đuôi mắt tương đối hẹp dài, cho dù là lễ phép cười, thoạt nhìn cũng mơ hồ thấy được sự không kiềm chế cùng kiêu ngạo.

Có lẽ là khí chất riêng biệt của rapper, thân là tiền bối, Lục Tri Canh lại bị dọa đến nửa ngày mới hoàn hồn, cũng may bản thân anh cũng đã quen, nhanh chóng điều chỉnh lại sự hưng phấn mà bắt tay với Trì Lộ Vân, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hiếu kỳ hỏi: “Lộ Vân à, em đây là căn bản không ngủ sao?”

“Có ngủ.” Trì Lộ Vân lời ít ý nhiều, “Trên xe cùng máy bay đều đã ngủ một lát rồi, chất lượng giấc ngủ của em rất tốt, rất nhanh là có thể ngủ, thời gian cần để nghỉ ngơi cũng ngắn.”

Lục Tri Canh không biết lời này của hắn là thật hay là tùy trường hợp mà nói, nhưng vẫn lộ ra thần sắc bừng tỉnh, cười gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, hôm nay cố lên, em chính là một thành viên trong đội bọn anh!”

Trì Lộ Vân nheo mắt lại cười: “Vâng.”

Lục Tri Canh nhanh chóng nói về việc hắn phải làm, tiếc nuối: “Không ngờ em đã tỉnh rồi, anh còn muốn thử xem cảm giác đánh thức KB sẽ là như thế nào đó, haha! Nhiệm vụ đánh thức NebulaX liền giao cho em rồi, anh đưa em lên tầng 16.”

Vài phút sau, Trì Lộ Vân như suy tư cái gì mà nhìn ba cánh cửa trước mặt.

Theo lý thuyết, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh thức một phòng.

Lục Tri Canh chỉ mang tính tượng trưng mà thuận miệng hỏi: “Em cùng NebulaX hẳn là có gặp nhau rồi, nếu các em đã quen biết, có thể lựa chọn người mình muốn đánh thức...”

Anh vốn tưởng rằng Trì Lộ Vân sẽ nói sao cũng được, nhưng không nghĩ tới Trì Lộ Vân hơi nhướng mày, vậy mà thật sự chọn: “Nếu có thể, em muốn hỏi xem Lâm Hạng Bắc ở phòng nào.”

... Lâm Hạng Bắc?

Lục Tri Canh sửng sốt.

Anh biết Lâm Hạng Bắc là thành viên mới gia nhập NebulaX trước đó không lâu, nhưng cậu còn chưa lên hình, bởi vậy Lục Tri Canh không có ấn tượng với cậu.

Trì Lộ Vân nhìn qua không giống kiểu người sẽ đặc biệt quan tâm người mới.

Chẳng lẽ hắn và Lâm Hạng Bắc quen nhau.

Nhưng cái này không liên quan tới Lục Tri Canh, người xem có thể sẽ rất quan tâm đến việc này sau khi phát sóng, anh thoải mái nói: “1606.”

KB lấy được thẻ phòng, mở cửa phòng 1606.

Hắn đẩy cửa ra, máy quay ngay ở phía sau, cùng nhau đi vào.