Trúc Mã Đáng Ghét

Chương 4

Tiếng kêu la trong phòng vẫn liên tiếp vang lên cho tới khi có tiếng gõ cửa.

Giang Tưởng bị tôi ép sát vào tường, nước mắt lưng tròng, hai má phúng phính bị tôi ra sức nhào nặn đến mức đỏ bừng.

Trước khi ra mở cửa, tôi quay đầu lại trừng mắt với cô ấy, đưa tay lên ngang cổ làm động tác ch/ém đầu.

Cửa mở ra, Thẩm Ngôn đứng đó, trên tay cầm theo một đĩa trái cây, ánh mắt anh ta nhìn tôi say đắm.

"Điềm Điềm, tôi mang cho em ít trái cây."

Cảm động phát khóc, giả tạo chết đi được.

Thẩm Ngôn vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán tôi ra sau tai.

"Bất cứ lúc nào cần thì cứ gọi cho tôi, tôi ở ngay trong phòng khách thôi, được chứ?"

"... ừ."

Đóng cửa lại, cô bạn thân đã lập tức bước tới, nhón tay bốc một quả nho trong đĩa trái cây, nói bằng giọng trêu chọc: "Tô Điềm Điềm, giữa cậu với Thẩm Ngôn mà không có gì mờ ám thì vặt đầu tớ ra mà làm đồ chơi đi."

"..."

Quên đi, máu me quá, chịu không nổi.

Thấy tôi không nói gì, cô bạn thân của tôi rất phấn khích.

Tôi đuổi Giang Tưởng về. Cô ấy còn cố nói thêm: "Dù gì tớ cũng là người từng trải, nhất định có thể chỉ đạo chiến thuật cho cậu."

Thẩm Ngôn đang ngồi trong phòng khách, thấy hai chúng tôi xô đẩy nhau từ trong phòng ngủ bước ra ngoài thì đứng dậy đi tới.

Thấy vậy, tôi lập tức đá Giang Tưởng ra ngoài, sau đó thuận tay đổi luôn mật mã mở cửa.

Quay người lại, Thẩm Ngôn đang kinh ngạc nhìn tôi.

"Sao vậy? Bạn trai của cậu ấy đang tìm nên cậu ấy phải về gấp."

Thẩm Ngôn cười, lại là một nụ cười khó hiểu.

Nghĩ đến những lời cô bạn thân nói ban nãy, lại nhìn đến anh ta, trái tim tôi bất chợt thắt lại. Tôi cũng không biết phải diễn tả cảm giác này ra sao nữa.

Tôi và Thẩm Ngôn ư??

Không, không đâu.

Tôi lắc đầu, cố ném cái suy nghĩ viển vông đó ra khỏi đầu mình.

Bây giờ chẳng qua Thẩm Ngôn đang bị tôi lừa thôi. Đợi khi anh ta khôi phục được trí nhớ, nhất định anh ta sẽ quay về làm một tảng băng trôi lạnh lùng cho xem.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên. Tôi giật mình bắt máy. Giọng nói của cô bạn lập tức vang vọng khắp phòng.

"À, đúng rồi, tớ quên nói cậu, chiếc áo ngực ren màu đen mà tớ tặng đó, có thể tuỳ chỉnh theo kích cỡ, đối với cậu chắc chắn có hiệu quả kinh người."

"..."

Tôi vội vàng cúp máy, nhưng càng luống cuống thì tay bấm tắt lại càng chậm.

"Đến lúc đó, chỉ cần mặc bộ đồ ấy đè Thẩm Ngôn ra, nếu anh ta thẳng, chắc chắn sẽ phải khuất phục trước cậu."

"..."

Cuối cùng, tiếng của Giang Tưởng cũng đã ngừng lại.

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, máu dồn hết lên não.

Giờ tôi có mở cửa chạy đi tìm gi/ết cô bạn thân này cũng không kịp nữa rồi.

Thẩm Ngôn không cho tôi cơ hội ấy, ngăn tôi lại, dùng ánh mắt lưu manh nhìn tôi: "Điềm Điềm, hoá ra quan hệ của chúng ta đã trở nên thân thiết mức ấy rồi."

"Không..."

Lời chưa nói ra đã bị đầu ngón tay của Thẩm Ngôn che lại.

"Điềm Điềm, sau này em cứ yên tâm giao việc này cho anh."

"..."

Aaa, Giang Tưởng, tôi muốn gi/ết cậu!

...

Buổi trưa, vẫn là Thẩm Ngôn làm đầu bếp.

Ăn xong tôi nhốt mình trong phòng sách làm việc.

Hạt Vừng ở nhà tôi một đêm, bây giờ đã bắt đầu đi loanh quanh khám phá phòng làm việc của tôi. Cũng có lúc nó chủ động cuộn tròn dưới chân tôi, lăn qua lăn lại.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt lim dim của nó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy vui vẻ.

Xử lý công việc đã xong, tôi đứng dậy vươn vai, cử động tay chân, đột nhiên nghe có tiếng động lạ ở bên ngoài phòng khách.

Bước ra ngoài, có mấy người đàn ông mặc vest, chân đi giày da đang đứng trong phòng khách không mấy rộng rãi của nhà tôi.

Tôi: ???

Hình như họ tới để báo cáo công việc với Thẩm Ngôn, trên tay ai cũng cầm một xấp tài liệu.

Thấy tôi đi ra, Thẩm Ngôn nháy mắt ra hiệu với bọn họ.

Ngay sau đó, phòng khách lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Tôi ngẩn người. Không phải anh ta đang bị mất trí nhớ sao?

"Họ là...?"

"Nhân viên của công ty. Tới đem tài liệu."

"Anh nhớ ra họ rồi?"

Thẩm Ngôn nhìn tôi như thể đó là điều đương nhiên: "Tối qua nằm ngủ cạnh em, sáng mai dậy anh đã nhớ ra được một chuyện công việc. Điềm Điềm à, phương pháp của em khá hữu hiệu, có em ở đây, chắc chắn anh sẽ sớm ổn thôi."

"..."

Nghe vừa đúng lại vừa sai.

Tôi định hỏi tiếp lại bị anh ta ngăn lại. Thẩm Ngôn nắm lấy tay tôi, dùng ngón tay cái miết nhẹ lòng bàn tay tôi: "Điềm Điềm, thật tốt khi có em."

Tôi ngất mất. Trực giác mách bảo tôi có gì đó không ổn, nhưng Thẩm Ngôn không cho tôi cơ hội suy nghĩ, nhét vào tay tôi một miếng phô mai đóng gói sẵn.

"Làm việc cả buổi chiều chắc em cũng đói rồi. Đây, ăn thử đi, phô mai anh mới mua đấy."

"..."

Tuyệt vời!

Có Thẩm Ngôn thật là tốt.

Quá ngon!

...

Đêm về khuya lặng lẽ.

Khi tôi về phòng đã thấy Thẩm Ngôn đang ngồi trên giường của tôi.

"Điềm Điềm, anh đã làm ấm giường rồi, như vậy em sẽ không bị lạnh chân nữa."

"..."

Chân tôi hay bị lạnh. Hồi tôi còn bé, bố tôi vẫn thường đóng vai một cái bình nước nóng hình người, tự làm ấm chăn ga cho tôi trước khi tôi đi ngủ.

Thẩm Ngôn nói...

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, Thẩm Ngôn xuống giường, bước về phía tôi. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh, tôi bỗng hơi chột dạ.

"Điềm Điềm, ngủ ngon nhé!"

Thẩm Ngôn xoa đầu tôi, sau đó đi ra ngoài, rất ân cần đóng cửa lại cho tôi.

Hử?

Tôi đã nghĩ sẵn mười vạn biện pháp đối phó với Thẩm Ngôn phòng khi anh ta đòi ngủ lại trong phòng của tôi. Kết quả lại là...

Là tôi nghĩ không đúng rồi. Đi ngủ thôi!

Nằm trên giường, tôi trằn trọc mãi, xoay qua xoay lại.

Thật lòng mà nói, Thẩm Ngôn cũng không có gì phiền phức cả. Chẳng lẽ bởi vì khi còn bé bị mắng không học hỏi người ưu tú như anh quá nhiều lần nên tôi mới căm ghét người ta sao?

Có lẽ bạn thân tôi nói đúng, tôi ghét Thẩm Ngôn vì ghen tị.

Lỡ như cái vật tham chiếu tuyệt vời này quay trở lại thì mẹ tôi...

Nghĩ đến đấy tôi quyết định nhắm mắt làm lơ.

Đêm hôm đó, tôi lại nằm mơ. Trong giấc mơ, mẹ tôi vui mừng tuyên bố tôi là niềm tự hào của cả nhà và sẽ mang về cho nhà họ Tô một người con rể có gen tốt!