Biệt phủ Chu gia được thiết kế tinh xảo, bố cục trang nhã, mái hiên cong cong, những đường nét chạm khắc trên gạch mộc vô cùng tinh xảo, mang phong thái của một gia đình giàu có.
Sau khi Chu Quân Ngạn trở về, anh ở tại nơi ở hồi còn niên thiếu, anh cảm thấy trong xương cốt mình vẫn còn lưu luyến những nét cổ kính, không xây biệt thự kiểu phương Tây như anh họ của mình, có hồ bơi, hay địa điểm tổ chức tiệc để thỉnh thoảng mời bạn bè tới tụ hội. Anh thích dành thời gian một mình lặng lẽ đọc sách, đôi khi thích nhàn nhã ngắm trăng bên cửa sổ.
Bạn học kiêm bạn tốt của anh, Thương Họa thường nói đùa rằng anh trông chẳng giống một doanh nhân chút nào, dáng vẻ càng giống một món đồ cổ hơn, môi lúc như vậy anh chỉ biết cười trừ.
Thích và giỏi luôn là hai chuyện khác nhau, mấy năm nay Chu gia dưới sự lãnh đạo của anh đã mở rộng kinh doanh trong mọi lĩnh vực, bất động sản hay khách sạn đều mặc anh tùy ý hô mưa gọi gió, chỉ là anh thấy trong kinh doanh có quá nhiều gian dối, mưu mô, bởi lẽ do đó mà anh càng khao khát sự bình yên nội tâm hơn. Điều duy nhất khiến anh bận tâm bây giờ chính là vấn đề về đứa trẻ.
“Cộc cộc”
Tiếng gõ cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của người đàn ông.
"Mời vào."
Tư Ninh đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đặt tổ yến lên chiếc bàn nhỏ bên ngoài, cúi đầu đứng sang một bên, đợi thiếu gia uống xong sẽ thu dọn bát rồi mới rời đi.
Những ngón tay mảnh khảnh, trắng trẻo của thiếu nữ khiến Chu Quân Ngạn không nhịn được mà ngước lên, khuôn mặt cô gái rất xa lạ, anh hơi cau mày, thời đại như vậy rồi, một tiểu cô nương không học hành cho tốt mà lại tới đây làm loại công việc này kiếm tiền.
Bất quá, đây không phải điều anh cần nhọc tâm.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Chu Quân Ngạn vốn không thích có thêm người hầu hạ bên cạnh, nha đầu này ít nói, lại luôn dán mắt nhìn anh chậm rãi uống tổ yến, anh mải suy nghĩ ngày mai sẽ phải tiếp đãi hai vị đại thúc nói về việc khai phá vài mảnh đất ở phía tây thành phố nên không mấy để tâm đến xung quanh.
Đột nhiên, cơ thể Chu Quân Ngạn có gì đó không ổn, cổ họng anh khô khốc, toàn thân nóng bừng dị thường, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô gái giao tổ yến cứ hiện lên trong đầu anh, trắng nõn lại non mềm…
Anh đánh rơi chiếc thìa đang cầm trên tay, hơi thở dần trở nên gấp gáp, căng thẳng đẩy chiếc bát trước mặt ra.
Trong tổ yến có thuốc!
Tư Ninh bị động tác của Chu Quân Ngạn làm cho sửng sốt, nhìn thấy hai mắt anh đỏ hoe, hơi thở hổn hển, tựa như đứng không vững, cô do dự một lát, lưỡng lự bước tới, nhẹ giọng hỏi:
“…Đại thiếu gia, ngài có chuyện gì vậy?”
"Đi ra ngoài!"
Giọng nói của Chu Quân Ngạn khàn khàn, anh cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, dươиɠ ѵậŧ sung huyết, cương cứng đến phát đau, hai người ở gần nhau, mùi thơm thoang thoảng của thiếu nữ tựa như xộc vào mũi anh.
Anh theo bản năng liếc nhìn cô gái trước mặt, vòng eo thon, bộ ngực no đủ, hình dáng như mật đào kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyết mạch trong anh sôi sục, anh chỉ muốn xé toạc bộ quần áo của cô ra để xem thân hình bên trong có phải hay không cũng mê người như đôi bàn tay của cô.
“Tôi bảo em ra ngoài, có nghe không…”
Nhìn bộ dạng của người đàn ông, Tư Ninh cũng có chút sợ hãi, quay người chạy về phía cửa, vừa rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng bây giờ nó lại nặng như ngàn cân, dù kéo thế nào cũng không mở được. Cô hoảng hốt cố kéo lại lần nữa nhưng vẫn như cũ, cửa đã bị ai đó khóa từ bên ngoài.
“Thiếu gia, cửa không mở được.” Tư Ninh nức nở kêu lên, tay chân luống cuống quay đầu bất đắc dĩ nhìn người đàn ông.