“Cây có rễ ắt vượng, sông có nguồn ắt lưu. Chu gia lập bia nối dõi, các thành viên trong tộc tụ họp lại…”
“Nhớ đến huyết mạch tương thông, nhớ đến ơn sinh dục của tổ tiên…”
“Sự thịnh suy của gia tộc đều có phần trách nhiệm của mỗi người. Ai ai cũng đều có bổn phận nối dõi tông đường, rèn giũa nhân tài, tạo dựng nên trụ cột của gia đình…”
Chu Quân Ngạn trong lòng khẽ thở dài một hơi, Chu gia lần này tế tổ, thanh thế to lớn, kỳ thực là muốn tuyên bố với mọi người rằng anh sẽ toàn diện tiếp quản Chu gia, trở thành tân chủ nhân của gia tộc.
Từ nhỏ Chu Quân Ngạn đã được ký thác kỳ vọng cao, anh quả nhiên cũng không phụ sự gửi gắm từ bề trên, lần lượt tốt nghiệp đại học danh giá trong nước, sau đó sang Anh quốc ra sức học hành, thành công đạt được tấm bằng thạc sĩ kinh tế.
Ba năm trước, Chu Quân Ngạn về nước, cùng tiểu thư Đỗ gia kết hôn, hai vợ chồng chung sống hòa thuận, chỉ có tiếc nuối duy nhất là Đỗ Nhược Vân vẫn luôn không mang thai, tổ mẫu vì việc này nói bóng nói gió nhiều lần, tỏ vẻ bất mãn không thôi.
Lần trước khi hai người về nhà cũ của Chu gia, bà có bỏ số tiền lớn mời y sĩ nổi danh bắt mạch cho Đỗ Nhược Vân, y sĩ kia có nói nói thiếu phu nhân thân thể mang hàn khí khó có thể thụ thai, cần phải uống thuốc đông y để điều trị.
Đỗ Nhược Vân cau mày, uống từng bát nước sắc sẫm màu, nửa năm nay rồi, bụng cô vẫn không hề có động tĩnh gì, cô nhịn không được khóc lóc, lần tế tổ này không dám trở về.
"Quân Ngạn, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy, tại sao không cho em một đứa con?"
Chu Quân Ngạn nhẹ nhàng an ủi: "Nhược Vân, em không cần quá căng thẳng, loại chuyện này cứ để tự nhiên đi."
Đỗ Nhược Vân khóc lóc một hồi, đột nhiên kéo quần áo Chu Quân Nhạn: “Quân Ngạn, hay chúng ta đi xin một đứa bé đi. Em sẽ đi gặp chị Lan bảo chị ấy mang con của chị ấy đến đây. Em từng gặp đứa trẻ đó rồi, trắng trẻo lại mập mạp, nếu chúng ta cho chị ấy nhiều tiền một chút, nhất định chị ấy sẽ không nói bậy. Về sau nó sẽ là con của chúng ta.”
Chu Quân Ngạn đương nhiên sẽ không đồng ý, anh là trưởng tôn của Chu gia, tương lai con trai anh sẽ thừa kế toàn bộ gia sản Chu gia, anh làm sao có thể đem con của người ngoài giả mạo?
Nhìn thấy tinh thần Đỗ Nhược Vân vô cùng suy sụp, Chu Quân Ngạn nhẫn nại nói: "Không cần vội vàng, chúng ta còn trẻ, từ từ sẽ có cơ hội, em trước hết bình tĩnh lại đi."
Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vân xem chừng vẫn muốn đem đứa trẻ kia về bên mình nuôi dưỡng, nũng nịu cọ vai người đàn ông nói:
“Nghe nói trước đây có rất nhiều cặp vợ chồng không thể thụ thai, sau khi nhận con nuôi liền có thai, chúng ta thử xem sao, được không? Nếu anh không thích thì chúng ta lại đem nó trả lại.”
Trả lại?
Chu Quân Ngạn trong lòng cười lạnh, đây là người chứ không phải chó mèo hoang ngẫu nhiên nhặt được ở bên đường, nuôi một hồi không thích liền đem trả lại cho người khác? Cho dù là anh thật sự không có con nối dõi, nhưng anh chính là cháu trai duy nhất của Chu gia, tuyệt đối không thể nuôi một đứa trẻ mang huyết mạch của người ngoài.
Trong lòng Chu Quân Ngạn có chút cáu kỉnh, mở miệng ứng phó qua loa:
"Chuyện đó đừng nghĩ nữa, đi ngủ đi, sáng mai sau anh phải về quê tế tổ, sau khi trở lại liền nói tiếp."
Một câu về quê quả nhiên thành công bịt miệng Đỗ Nhược Vân, cô thực sự phiền chán cái bộ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Chu lão thái, hơn nữa ở nơi đó quy củ lại nhiều, bất quá là bởi vì yêu nam nhân này cô mới cam tâm tình nguyện vì anh mà sinh nhi dục nữ, hiện tại cô lại là tội đồ của Chu gia chỉ vì không thể sinh con?
Trong lòng Đỗ Nhược Vân âm thầm tiếc nuối một số chuyện trong quá khứ, nếu biết trước mình sẽ cưới một người đàn ông xuất sắc như Chu Quân Ngạn, cô thật sự không nên...
Đỗ Nhược Vân sờ cái bụng phẳng lì của mình, chỉ biết cầu trời ban cho một đứa con càng sớm càng tốt.