Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 72: Ám tiễn*

*) Ám tiễn: mũi tên đánh lén

Ngụy Toàn nhìn lướt qua ám vệ đang quỳ trên mặt đất, sửng sốt trong chốc liền lui xuống chuẩn bị không ngừng.

Vừa đi tới cửa lại quay về. Ông ta nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, cần thận nói: "Hoàng Thượng, nếu ngài đi dâng hương lúc này, vậy ngày mai không kịp lâm Tiều nữa..."

Tề Uyên nhíu mày, lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Cáo ốm."

"Dạ."

Ngụy Toàn vội vàng đi xuống chuẩn bị, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Tề Uyên đăng cơ từ lúc còn là thiếu niên, bận rộn không ngừng, chưa bao giờ nghỉ Triều ăn bơ làm biếng, ông ta đều nhìn trong mắt. Nay có thể nghỉ ngơi một hai ngày, ông cũng vui mừng theo.

"Hoàng Thượng, đều đã chuẩn bị xong."

Tề Uyên đã thay thường phục, sắc mặt hơi trầm xuống: "đi cầm lên chút Điểm tâm Liễu Tư thiện mới làm."

Ngụy Toàn cười, nghiêng người nói: "Thưa Hoàng Thượng, Nô tài đã cầm rồi."

Tề Uyên mím môi, ra khỏi Điện Dưỡng Tâm lên xe ngựa, đột nhiên nhận ra trên bàn con còn đặt một hộp gấm.

anh mở nắp ra, nhìn chiếc Trâm cài có đính Dạ Minh Châu bên trong, không khỏi nhíu mày: Ngay cả lễ vật cũng chọn xong cho Trẫm rồi sao?

"Khởi hành đi."

Tề Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng lo lắng như lửa đốt.

"Hoàng Thượng?"

Bên ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Tề Uyên giương mắt, vén rèm xe lên nhìn, chỉ thấy Tiêu Lâm trong bộ quần áo đen cưỡi một con ngựa cao lớn đi theo cạnh xe.

Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, đôi mắt nhuộm lên chút trêu ghẹo: "Dâng hương sao?"

Tiêu Lâm nhếch môi cười: "Cùng đường sao?"

Tề Uyên lướt qua quần áo trên người anh ta, bật cười một tiếng: "Người không biết còn tưởng ngươi muốn bắt con gái nhà nhà người ta đi."

Tiêu Lâm nhìn một đoạn ống tay áo màu đen lộ ra bên ngoài của Tề Uyên, khóe môi nguệch một cái: "Cũng như nhau cả thôi."

Dứt lời, anh ta cầm roi ngựa, nói với Tề Uyên: "Thần trước đi một bước."

Vừa dứt lời, một tiếng roi lanh lảnh vang lên, Tiêu Lâm dần biến mất trong màn đêm.

Tề Uyên dõi theo hướng đi của anh ta phía xa, đôi mắt trầm xuống: "Dừng lại."

anh cầm hộp xuống xe, tùy ý dắt một con tuấn mã, xoay người đi lên.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không thể!" Ngụy Toàn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng, vội vàng khuyên can.

Tề Uyên lãnh đạm giương mắt, hai chân kẹp bụng ngựa phi như bay.

Ngụy Toàn nhìn mà kinh hốt bạt vía, cao giọng chói tai hô: "Vô dụng! Còn không mau đuổi theo! Nhanh!"

một đội Ngự Lâm quân ngay lập tức vung roi đuổi theo, hất cho Ngụy Toàn mặt và cổ đầy tro bụi, thê thảm vô cùng.

******

Bên trong chùa Thanh Nham, A Viên đang kéo Vân Ánh Vãn đi bộ tiêu thực trong vườn hoa phía sau sương phòng, đón gió lạnh vi vu, yên tĩnh thích ý, rất là thư thái.

"May mà Tứ tỷ tỷ đến rồi, bằng không ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ." A Viên kéo tay nàng, bĩu môi nhỏ giọng nói.

Vân Ánh Vãn nhìn ánh trăng lãnh đạm như nước, cũng thở dài sâu xa: "Muội không biết đâu, ta không bao giờ đi những buổi tiệc ngắm hoa vớ vẩn này nữa!" Nàng hơi nhíu mày, khuôn mặt đầy u sầu: "Hôm nay ta làm con khỉ cả ngày!"

A Viên bật cười “phì” một tiếng, nhẹ nhàng véo mặt nàng: "Có khỉ nào đặc biệt* (phỏng đoán) như Tứ tỷ tỷ đâu?"

*chỗ này tác giả sử dụng từ “标志” mà tôi tra Baidu nó chỉ ra nghĩa là “logo”,hoặc “tiêu chí”, ai đó giúp tôi với.

"Gia Gia, muội không biết đâu! Phàm là Phu nhân trong nhà có con trai chưa lập gia đình nhìn thấy ta cứ như con sói đói chưa nhìn thấy thịt mấy ngày vậy." Vân Ánh Vãn bĩu môi, trong lòng vô cùng phiền muộn: "Muội có biết con trai của Binh Bộ Thị Lang Chu Hoài Sơn không ?"

A Viên cẩn thận nghĩ một lúc, ;ại chậm rãi lắc đầu: "Muội quanh năm trong Cung, không hề tiếp xúc với ngoại thần, vậy nên cũng không biết nhiều."

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Vân Ánh Vãn lộ ra một tia chán ghét: "Vị Chu Phu nhân kia có đứa con trai, đã ngoài 20 còn chưa lập gia đình, trên dưới nhà họ Chu đều vội đến lật trời rồi, bà mối nào cùng đều được nhà họ tìm tới, không ai tình nguyện gả con gái nâng niu từ bé cho Chu gia, thế mà vị Chu Phu nhân kia lại đánh chủ ý lên ta!"

Vân Ánh Vãn hừ lạnh một tiếng, phỉ nhổ một câu: "Trong Kinh chẳng ai không biết con trai nhỏ nhà họ Chu cả ngày ngâm mình trong Tiểu Quan Quán*, là tên nổi tiếng đoạn tụ (gay), ta gả không ra hay thế nào? Loại dơ bẩn gì cũng dám dính lên?"

*) Tiểu Quan Quán: là Thanh lâu nhưng thay nữ bằng nam.

A Viên nghe vậy cũng có chút tức giận: "Chu Phu nhân này cũng quá dối trá rồi, cũng không thể vì hương khói của con trai của mình mà làm tổn hại tới con gái ngoan nhà người ta."

"Chí phải, chí phải!"

"Tứ tỷ tỷ, ta còn bị mẹ ruột toan tính đi xem mặt với người khác đó..."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sâu xa thở dài một hơi, trong lòng vô cùng khó chịu.

Vân Ánh Vãn ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ chọc trời bên cạnh, kéo tay áo A Viên: "Muốn lên ngồi một lúc không ?"

"đi lên sao?" A Viên không hiểu gì nhìn Vân Ánh Vãn, lùi về đằng sau một bước theo bản năng: "Tứ tỷ tỷ, ta, ta coi như xong rồi..."

Nàng tự dưng có chút sợ hãi, căng thẳng nuốt một hụm nước bọt. Còn chưa kịp xoay người, đã bị ai đó cầm chặt cổ tay, cả người bay lên không.

Gió lạnh gào thét thổi bên tai, A Viên ôm lấy thắt lưng Vân Ánh Vãn thật chặt, nhắm chặt mắt lại. Đợi tiếng gió nhỏ dần, cơ thể chậm rãi dừng lại, hai mắt mới dám mở ra một khoảng nhỏ hẹp.

A Viên nhìn phòng ốc hoa cỏ thu nhỏ lại dưới chân, bực bội trong lòng mới dần dần xả ra.

Hai người ngồi trên cành cây vững chắc, ngửi không khí vùng núi thoang thoảng mùi hoa cỏ, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

"Khinh công của Vân tứ Tiểu thư quả nhiên xinh đẹp."một giọng nói ôn hòa truyền đến, Vân Ánh Vãn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc áo xanh đang ngửa đầu lên nhìn mình, đôi mắt sáng ngời, đúng là Quan Quân Hầu Thế tử Tiêu Cảnh Dập.

"Thế tử khen sai rồi." Vân Ánh Vãn khuôn mặt thản nhiên, không một nét thân thiện.

A Viên ở một bên lẳng lặng nhìn, nâng cằm nhìn hồi lâu, ánh mắt khi nhìn thấy Vân Ánh Vãn liền sáng chói của Tiêu Cảnh Dập đúng là người ta không thể xem nhẹ được. Khóe mắt nàng nhuộm lên một tầng ý cười ngất ngây, nốt ruồi son trên mi tâm càng ngày càng kiều diễm khiến người rung động: Tiêu Thế tử hẳn đã chung tình với Tứ tỷ tỷ đã lâu...

"Tiêu Cảnh Dập, ánh mắt nhìn đâu vậy?"

một giọng nói lạnh như băng không xa truyền đến, Tiêu Cảnh Dập chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, trên mặt liền treo nụ cười khách sáo lễ độ: "Hóa ra là Tiêu Chỉ Huy sứ."

Tiêu Lâm thúc ngựa xuyên đêm, khuôn mặt lạnh thấu xương, quanh người lộ ra hơi thở nguy hiểm.

một mùi hương mát lạnh nhàn nhạt quen thuộc bay tới, đôi mắt A Viên sáng lên: "Tề Nhị."

Vân Ánh Vãn còn chưa kịp nhận ra “Tề Nhị” trong miệng A Viên là ai, chỉ thấy Tiêu Cảnh Dập đã vén vạt áo trước, chậm rãi quỳ trên mặt đất: "Thần Tiêu Cảnh Dập cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an."

Tề Uyên xuống ngựa, lạnh mặt lướt qua anh ta đi thẳng tới dưới tàng cây, ngữ khí lạnh băng: "A Viên, xuống dưới."

Vân Ánh Vãn mắt lạnh nhìn Tề Uyên mũi không ra mũi mặt không ra mặt, khẽ hừ một tiếng: "Nàng không thể đi xuống."

Tề Uyên nhíu mày, sắc mặt âm trầm, cả người dường như ngập trong một tầng mây đen.

"Tứ tỷ tỷ..." A Viên quơ cánh tay Vân Ánh Vãn, sợ nàng chọc giận Tề Uyên.

Đúng lúc ba người đang không ngừng giằng co, một mũi tên nhọn cắt qua không gian yên tĩnh, bắn lên cành cây kêu “bịch” một tiếng. Vân Ánh Vãn phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đứng dậy bảo vệ A Viên, rút roi dài bên hông ra, khuôn mặt lạnh thấu xương nhìn quanh bốn phía.

A Viên co lại thành một cục, cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng nào, sợ làm rối loạn mạch suy nghĩ của Vân Ánh Vãn.

"Vãn Vãn cẩn thận!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Vân Ánh Vãn cũng là nhíu mày: "Im miệng."

Mũi tên thứ hai “vèo” một tiếng vọt tới chỗ nàng, Vân Ánh Vãn còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy Tề Uyên đã phi người nhảy lên, chộp lấy, chém rơi mũi tên nhọn, ôm lấy hông A Viên che chở cho nàng trong ngực, vững vàng rơi xuống đất.

"Sợ sao?"

Mùi hương mát lạnh quanh quẩn trong chóp mũi, khẽ vuốt phẳng nỗi bất an của nàng. A Viên chậm rãi lắc đầu: "không."

Vân Ánh Vãn yên lặng nhìn Tề Uyên quay lưng về phía mũi tên đánh lén, không khỏi gật đầu: không nghĩ tới y lại chịu che chở cho Gia Gia như vậy...

Xa xa, trong lùm cây thiếu ánh sáng, đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc im lặng quan sát tất cả, ánh mắt phong tình vạn chủng*.

*) Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình, chỉ người có nhiều dáng vẻ, cử chỉ, ở thời điểm khác nhau lại có phong thái khác nhau; cũng miêu tả phong cảnh mỹ lệ.

(Nguồn: Baidu)

"Thấy rõ nhược điểm của Tề Uyên chưa?"

"Thấy rõ."