*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, A Viên mới quay đầu
đi
vào, khẽ đóng cửa lại.
Tề Uyên nắm túi giấy dầu nho
nhỏ
trong tay, xuyên qua khe hở nhìn vào bóng lưng nho
nhỏ
kia, khóe môi cong lên như có như
không.
Trong Điện Dưỡng Tâm tràn ngập khí đen, Ngụy Toàn cùng toàn bộ cung nữ thái giám theo hầu đều cúi đầu xuống
không
dám
nói
một
lời.
Ngụy Toàn nhìn Tề Uyên với sắc mặt xanh lét, vội rụt bả vai: [Tại sao Hoàng Thượng vừa trở về
đã
tức giận như vậy rồi?
không
lẽ vừa bị cự tuyệt ư?]
"Tất cả đều lui hết ra." Tề Uyên lạnh lùng
nói.
"Tuân lệnh."
Ngụy Toàn vừa mời bước
một
bước ra ngoài liền nghe thấy
một
giọng lạnh lùng: "Ngụy Toàn ở lại."
Trái tim bé bỏng của Ngụy Toàn run rẩy, ông ta
không
dám trì hoãn dù chỉ
một
chút mà vội quay trở lại.
"Hoàng Thượng muốn căn dặn điều gì ạ?" Ngụy Toàn thận trọng
nói.
Ngón tay Tề Uyên gõ từng nhịp
trên
tay vịn của ghế dựa vang lên từng
âm
thanh nặng nề.
"Trong Thượng Thực Cục có
một
cung nữ tên là A Viên, ngươi hãy sắp xếp cho cha mẹ nàng tiến cung thăm hỏi."
"Hả?" Ngụy Toàn dò hỏi: " Nhưng nếu bọn họ
không
muốn
thì..."
"không
muốn ư?" Tề Uyên khẽ hừ
một
tiếng:" Vậy
thì
trói họ lại rồi mang vào cung."
"Tuân lệnh." Ngụy Toàn nghe thấy giọng
nói
âm
u của Hoàng Thượng liền vội vã lui xuống.
Tề Uyên nhìn cánh cửa đóng chặt mới từ từ nhắm mắt lại, thở dài
một
hơi.
Chiều ngày thứ hai, Tề Uyên
đang
phê sổ con ở Điện Dưỡng Tâm. Từng nhóm cung nhân mang lên từng món điểm tâm đặt
trên
bàn dài,
hắn
nhìn đĩa bánh trôi gạo nếp*
liền nhớ đến
cô
nương
nhỏ
thích cười kia.
*) Bánh trôi gạo nếp:( Nguồn:
TruyenHD
)
"Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng." Ngụy Toàn
đi
đến, cả người mang theo gió rét lạnh buốt, cả
một
ngày đêm cưỡi ngựa
đi
đường
đã
làm cho xương của ông ta vô cùng nhức mỏi cũng
không
dám nghỉ, vừa mới trở về liền bẩm báo lại với Hoàng thượng.
"sự
việc giải quyết đến đâu rồi?" Giọng
nói
của Tề Uyên nhàn nhạt, ngước mắt nhìn xuống Ngụy Toàn
đang
quỳ liền hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, đoàn người dự kiến
sẽ
đến Kinh thành vào ngày mai, sắp xếp gặp mặt vào chiều ngày 11 tháng 3." Ngụy Toàn dứt lời lại hừ lạnh
một
tiếng: "Hoàng Thượng ngài
không
biết được người đàn bà kia kỳ ba*
như thế nào đâu!"
*) Kỳ ba: Ngày xưa được dùng để chỉ người xuất chúng, nổi bật
không
giồng những người khác, độc đáo. Ngày nay được dùng theo hàm ý mỉa mai, chỉ
một
người có hành vi làm người ta
không
thể tin nổi.
Ngụy Toàn liếc mắt thăm dò sắc mặt của Hoàng Thượng, khi thấy ngài
không
ngăn lại liền tức giận
nói
tiếp: "Khi nô tài hỏi thăm gia đình
cô
nương A Viên bỏ qua lần tiến cung này, thiết nghĩ có thể gia đình nàng
đã
túng quẫn quá rồi, tiếc tiền nên
không
muốn đến Kinh thành liền đưa cho bọn họ
một
số bạc lớn. Người đàn ông thoạt nhìn rất trung thực kia lại
không
dám nhận mà chỉ liên tục hỏi nô tài xem con
gái
của ông ta có sống tốt
không, có chịu tủi thân vì chuyện gì
không. Nhưng người đàn bà kia
đã
nhận số bạc này lại còn tỏ vẻ nhà mình còn phải trồng trọt nên
không
thể tới đây được, chỉ nhờ nô tài trở về nhắn lại cho
cô
nương trong cung cố gắng sống tiết kiệm,
anh
trai nàng cũng phải cưới vợ xây nhà, có rảnh
thì
gửi về nhà tiền tiêu hàng tháng..."
Sắc mặt Tề Uyên càng ngày càng
âm
u, trực tiếp ném cốc trà trong tay ra ngoài: "Còn
nói
gì nữa…"
Người Ngụy Toàn run lên, cong người quỳ
trên
mặt đất: "Nô tài
không
dám
nói."
"nói!"
"Nô tài
không
dám tự xưng là người bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ
nói
mình là
một
vị Tổng quản trong cung, phải dùng quyền ép buộc mãi bà ta mới đồng ý tiến cung. Lúc nô tài trở về, bà ta lại... Bà ta lại kéo nô tài
nói,
nói
con
gái
bà ta cũng khá xinh xắn, nếu nô tài thích
thì
có thể, có thể..."
"To gan!" Ánh mắt Tề Uyên giống như băng giá, môi mỏng mím lại, khuôn mặt tái xanh.
"Hoàng Thượng bớt giận." Ngụy Toàn vẫn quỳ gục
trên
mặt đất, đây là lần đâu tiên trong hai năm nay Hoàng Thượng tức giận như vậy, sợ mình lỡ lời liền mất đầu lúc nào
không
hay.
Điện Dưỡng Tâm như
đang
bao phủ trong tầng tầng lớp lớp mây đen, tỏa ra áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Tề Uyên híp mắt, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước.
hắn
trầm giọng
nói:
"Đừng để cho A Viên biết được."
"Nô tài biết
rõ, lúc chuẩn bị lên đường cũng dọa dẫm
một
phen, họ sợ hãi là phải." Ngụy Toàn nhìn nhìn Hoàng Thượng đầy cẩn thận,
nhẹ
giọng
nói: "Hoàng Thượng vì sao
không
điều người ta đến Ngự tiền*
chứ?"
*) Ngự tiền: trước mặt nhà vua, đây như
một
bộ phận cung nữ/ thị vệ, thái giám,… trực tiếp hầu hạ nhà vua.
"Nàng vốn thích nấu ăn, Thượng Thực Cục cũng là
một
nơi tốt, cứ để nàng đợi
đi." Tề Uyên thản nhiên
nói.
"Vậy cần nô tài
đi..."
"Cứ làm tốt công việc của ngươi
đi." Tề Uyên khẽ nhướng mày, giọng
nói
mang theo ý tứ cảnh cáo.
"Tuân lệnh." Ngụy Toàn đứng dậy định lui xuống lại nghe thấy người phía
trên
mở miệng: "Chờ
một
chút."
"Hoàng Thượng còn muốn căn dặn điều gì sao?"
Tề Uyên nghĩ
một
lúc, mình
đã
thưởng cho nàng thịt dê nướng và lẩu rồi, lúc này cũng
không
biết nên thưởng gì khác cho nàng nữa.
"Thôi, lấy bộ y phục thái giám của Trẫm ra đây."
Ngụy Toàn đáp dạ, hầu hạ Hoàng Thượng mặc xiêm y, lại đưa cho
hắn
một
thứ gì đó.
Tề Uyên nhìn chiếc trâm hoa tinh xảo trong tay Ngụy Toàn liền nhíu mày: " Cái này để làm gì?"
"trên
đường
đi
vê nô tài mới bắt gặp
một
sạp trang sức mới nghĩ chắc
cô
nương A Viên vừa chịu tủi thân khi thấy mấy thứ lặt vặt này chắc
sẽ
vui lắm, liền tự ý mua." Ngụy Toàn cười híp mắt lại, cười đến mức
không
nhìn thấy được mắt
trên
khuôn mặt trắng mập kia.
Tề Uyên liếc nhìn ông ta
một
cái, buồn bã
nói: "Ngươi cũng biết mình là tự ý mua hả?" Dứt lời liền quay người rời
đi.
Ngụy Toàn thấy vậy chỉ thở dài
một
hơi, im lặng cất cây trâm lại.
Tề Uyên
đi
tới cửa lại chậm rãi quay trở lại.
Chỉ thấy
hắn
tỏ vẻ như
không
mà
đi
đến trước mặt Ngụy toàn, thản nhiên
nói: "Đưa đồ vật cho trẫm."
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình:
Tiên hoàng: Con trai à! Đèn của cha có ích lắm đó!
Tề Uyên: …
Sau này hãy gọi Tề Uyên là Tề Đỗ Quyên, hahahahaha…