Gã đàn ông vốn là người của sòng bạc Long Hưng, theo lý thì sẽ theo quy củ, nếu không thì sao một sòng bạc lớn như vậy có thể tiếp tục kinh doanh chứ. Nếu vi phạm kỷ luật sẽ bị phạt chặt tay rồi đuổi đi, ai cũng không dám vi phạm.
Nhưng cũng không thiếu kẻ làm mấy trò vặt đi trái quy củ.
Liễu Chẩm Thanh nhìn hai đứa trẻ, tiểu cô nương diện mạo hoạt bát đáng yêu, môi hồng răng trắng nhưng hình như có luyện võ, bên hông có lẽ có giấu dao găm. Tiểu công tử thanh tuấn ôn hoà, hào hoa phong nhã, không giống biết đánh nhau nhưng không mất anh khí. Hai người mặc một đỏ một trắng, rất bắt mắt. Thoạt nhìn thì vải dệt có vẻ bình thường nhưng chi tiết lại tỉ mỉ tinh xảo, hẳn không phải trẻ con nhà thường dân.
Sòng bạc ở đây cũng không cấm trẻ vị thành niên, chỉ cần đủ tiền là có thể vào. Nhưng hơn phân nửa là có người lớn đi cùng.
Lúc này, gã đàn ông rống một tiếng, gọi bảo vệ của sòng bài tới. Người xung quanh lục tục tránh ra, sợ bị vạ lây. Nhưng vẫn không nhịn được đứng một bên hóng hớt, mồm năm miệng mười cười nói nghị luận.
Đến nước này mà còn không có người lớn đứng ra thu dọn cục diện rối rắm, có thể thấy chỉ có hai đứa trẻ này thôi. Chốc lát chúng bị người lớn bao vây, tuy tư thế tuy không hoảng hốt nhưng đáy mắt lại có chút bối rối.
“Các ngươi muốn làm gì! Chơi bài gian lận còn dám uy hϊếp người!” Tiểu cô nương tức giận nói: “Không sợ quan phủ tới bắt các ngươi đi sao?”
Gã đàn ông cười nhạo: “Hiện tại kẻ gây rối chính là các ngươi! Bớt nói nhảm đi, có tiền giao tiền, không có tiền thì ngoan ngoãn khai tên nhà mình ra, chúng ta sẽ không làm khó lũ trẻ ranh!”
Tiểu công tử quét mắt nhìn, hiển nhiên đã nhìn ra chuyện này khó mà có thế được xử lý một cách êm đẹp, cậu lôi kéo ống tay áo tỷ tỷ nói: “Tỷ, tình hình không ổn.”
“Đương nhiên ta biết là không ổn, nhưng ta cũng không thể khai tên ra được!” Tiểu cô nương hung dữ nhìn người xung quanh: “Không có ai trong các ngươi bị lừa sao? Không muốn cùng nhau đòi lại công bằng sao? Không tin thì các ngươi có thể lục soát hắn, hắn thực sự dùng xúc xắc đặc biệt mà!”
Nhưng sao người xung quanh có thể lên tiếng hưởng ứng một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi chứ, cho dù có nghi ngờ thì nhớ tới thân phận của gã rồi lại suy nghĩ tới tổn thất của mình, họ đều im lặng.
Lúc này Liễu Chẩm Thanh đã nghe ngóng được thân phận của gã đàn ông, ra là em vợ của chủ sòng bạc, bảo sao lại vô pháp vô thiên thế kia.
Xem ra hai tiểu quỷ này đang nói thật.
Ỷ vào thân phận, muốn chấm mυ'ŧ chút tiền từ tay tỷ phu, những người khác có biết cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Mà cậu em vợ này cũng biết chừng mực, sẽ không chọc phải phiền toái gì quá lớn.
Thấy không ai phản ứng, tiểu cô nương giận không nhẹ, gã đàn ông cười ha hả: “Nơi này của chúng ta là sòng bạc làm ăn đứng đắn, còn nói hươu nói vượn nữa thì cẩn thận ta rút lưỡi các ngươi đấy!”
“Ngươi! Có bản lĩnh thì đánh cuộc với bà đây thêm lần nữa!” Tiểu cô nương giận dữ dậm chân nói: “Đánh cược theo luật của ta, nếu ngươi thắng thì một ngàn lượng kia ta sẽ trả đủ cho ngươi, nếu ngươi thua, ta muốn ngươi thừa nhận mình gian lận, trả lại tiền cho những người ngươi đã lừa!”
Nghe lời này, không chỉ gã đàn ông mà cả những người xung quanh cũng cười, đây là điển hình của việc không chịu nhận thua dẫn tới càng cược càng lớn. Liễu Chẩm Thanh cũng bất đắc dĩ cười khẽ, đương nhiên ý cười của y khác những người khác, y chỉ cười nhiệt huyết xúc động của lũ trẻ vô tri.
“Ngươi muốn cược thế nào?” Gã trêu đùa.
Tiểu cô nương trực tiếp cầm viên xúc xắc trên bàn, rút dao khắc một chữ thập trên nó, nói: “Dùng cái xúc xắc này, không đổi, cứ so lớn nhỏ, một ván quyết định thắng bại!”
Tiểu cô nương nói xong, quả nhiên sắc mặt gã đàn ông cứng đờ, hằn học nhìn tiểu cô nương.
“Sao thế? Không dám à?” Tiểu cô nương châm chọc: “Đó chính là không đánh đã khai, nếu không phải có xúc xắc đặc biệt thì sao ngươi có thể đảm bảo mình sẽ thắng, đúng không?!”
Người xung quanh hóng hớt không chê lớn chuyện, ồn ào bàn tán, khiến gã đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống được.
Gã cười quái dị, nói thẳng: “Muốn ta đánh cược như thế, được thôi, nhưng tiền cược không đủ, ta không cần một ngàn lượng, tiểu nha đầu, nếu ta thắng thì ta muốn ngươi bán mình cho ta, nếu ta thua, ta bán mình cho ngươi.”
Sắc mặt tiểu cô nương nháy mắt đỏ lên, tức vì bị sỉ nhục, tiểu công tử giữ tiểu cô nương lại lườm đối phương, hận không thể gϊếŧ người bằng ánh mắt, sau đó cậu nói: “Tỷ tỷ, không được! Đối phương dám cược như vậy nhất định có gian kế.”
Nhưng tiểu cô nương đã bị kích động, đang định đồng ý thì bị tiểu công tử giành nói: “Chúng ta không đánh cược nữa, chúng ta trả tiền, có thể để người nhà của chúng ta đưa đến!”
“Không được! Không thể để người nhà biết được!” Tiểu cô nương hớt hải.
Tiểu công tử cũng khó xử, đang định khuyên bảo thì chợt một giọng nói không nhanh không chậm truyền đến, như suối chảy róc rách, sóng nước khẽ gợn.
“Để ta đánh cược, cược một ngàn lượng, nếu thắng thì xoá hết nợ cho hai tiểu hữu này, nếu thua…” cùng với một tiếng cười khẽ, Liễu Chẩm Thanh chậm rãi bước ra khỏi đám người, đi tới bên cạnh hai đứa trẻ, nói với gã đàn ông: “Ta đền ngươi năm ngàn lượng, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Lại cược lớn hơn nữa à!
Gã đàn ông thấy có một người thích lo chuyện bao đồng muốn làm việc nghĩa bước ra, tức khắc không kiên nhẫn quan sát y. Dù Liễu Chẩm Thanh không mặc vàng mặc bạc trên người thì quần áo trên người y cũng không phải vật thường.
Lạ mắt, trẻ tuổi, có tiền, thoạt nhìn có vẻ dễ bị bắt nạt, sao mà không được chứ.
“Được!” Gã sảng khoái đồng ý.
Kết quả lại nghe Liễu Chẩm Thanh cười khanh khách nói: “Tuy rằng ta tin tưởng người của sòng bạc Long Hưng không thể chơi gian lận, nhưng ta vẫn muốn cược theo cách của tiểu cô nương này, dùng cái xúc xắc kia để cầu chút an tâm, ngươi không có ý kiến gì đâu nhỉ.”
Gã nhíu mày đang định nói không hợp quy củ thì lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Liễu Chẩm Thanh, khóe miệng y vẫn mỉm cười, “Ta đã cược một đền năm rồi, chẳng lẽ muốn cược theo cách an tâm một chút cũng không được sao? Trừ phi ngươi thực sự…”
“Được!” Gã lập tức lạnh lùng đáp, từ chối mấy đứa nhóc thì được, nếu còn từ chối một khách nhân thì sẽ gây nghi ngờ, dù sao gã cũng không bị thiệt, tên người mới này cũng thật ngu xuẩn, chẳng lẽ cho rằng gã sẽ thua sao? Nếu đối phương dám gian dối ấy hả, với cái dáng vẻ thư sinh văn nhược kia sẽ chẳng chịu được một đòn đâu.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh biết gã âm mưu gì, dân chuyên đều đã trải qua huấn luyện, am hiểu việc ném xúc xắc hơn người bình thường, người lợi hại thậm chí còn có thể khống chế điểm số nữa.
Nhưng thật đáng tiếc lại đυ.ng tới bug sòng bạc là y. Cũng không biết có phải ông trời bồi thường việc y xuyên tới cổ đại hay không mà y trời sinh đã có bàn tay vàng cược đâu thắng đó.
Nhớ trước đây, y chính là người khiến sòng bạc Long Hưng phải đóng cửa.
Gã đàn ông gọi người tới dọn dẹp chiếu bạc, bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới quay sang nhìn hai đứa trẻ.
Không hiểu sao lại không thấy được sự cảm kích trong dự kiến mà chỉ thấy hai nhóc sợ ngây người nhìn y.
Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, nghe thấy tiểu cô nương hít một hơi kinh ngạc nói: “Ngươi!”
“Liễu…… Liễu……” Tiểu công tử cũng kinh ngạc thiếu chút nữa bị nghẹn.
Ô hay? Biết y hả? Nhưng với vẻ mặt và ngữ khí này thì có vẻ… hơi kỳ lạ nhỉ?
“Ngươi…… Ai cần ngươi giúp? Chúng ta không cần! Ngươi định lấy việc này áp chế chúng ta, chúng ta…” Tiểu cô nương sốt ruột nói.
Đột nhiên tiểu công tử lôi kéo tiểu cô nương, nói: “Tỷ tỷ, nghe nói y bị mất trí nhớ rồi.”
Đó, nhìn bộ dáng kỳ dị này đi, xem ra không phải quan hệ tốt gì cho cam, y thật là kém may mắn nhỉ?
Được rồi, hai nhóc quỷ, không so đo.
“Đúng vậy, ta mất trí nhớ, chỉ là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm thôi, nói cảm ơn hai câu là được.”
Hai người bị thái độ của Liễu Chẩm Thanh làm cho sửng sốt, hình như không quen. Nhưng tiểu công tử vẫn thanh thật chắp tay thi lễ mở miệng định cảm tạ mà lại bị tiểu cô nương cản lại.
Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh, “Muốn nói cảm tạ thì còn quá sớm, ngươi chắc chắn mình sẽ thắng sao?”
Tiểu cô nương này khó chiều thật đấy. Nhưng mà hai bím tóc nhỏ trên đầu trông rất đáng yêu, muốn nghịch ghê.
“Từ khi ta đến thế giới này đến nay, ta chưa bao giờ thua trên chiếu bạc.” Trước kia y luôn áp đảo đối thủ trên chiếu bạc, đương nhiên thường thấy nhất là tung ra mấy số sáu, cho nên sòng bạc thường cho y biệt danh là Liễu Lão Lục.
“Hừ! Khoác lác, ta không tin.” Tiểu cô nương khịt mũi, sau đó lại có chút ngạo kiều: “Nhưng lúc này ta tạm tin tưởng ngươi một lần.”
Tiểu công tử thì bình thường hơn chút, “Cảm tạ ngài, nếu thắng thì chúng ta sẽ trả lại ngài một ngàn lượng, nếu thua… sau này chúng ta sẽ nghĩ cách trả lại ngài năm ngàn lượng kia.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười, để gã đàn ông ở phía bên kia đi trước.
Gã loay hoay hồi lâu, lúc này đúng là không gian lận, mở cốc, bốn điểm.
Chung quanh truyền đến đủ loại thanh âm, tim ai nấy cũng đập nhanh hơn vì ván cược một đổi năm này.
Xác suất Liễu Chẩm Thanh có thể thắng khá thấp, hai tỷ đệ khẩn trương nhìn.
Mà trước giờ Liễu Chẩm Thanh đều biết mình tất thắng. Cho nên y cười giơ bàn tay trắng nõn thon dài bắt đầu lắc cốc, không cao ngạo, không nóng nảy. Người đứng xem không khỏi thì thầm, chẳng nhẽ đây là cao thủ, hoặc là người có vận may siêu tốt?
Ngay cả gã đàn ông đối diện cũng phải nín thở.
“Hai bạn nhỏ, hãy chờ xem, cho các ngươi thấy thế nào gọi là vận may tuyệt đối cược đâu thắng đó!” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười, lật cốc lên.
Mở!
Mọi người im lặng, sau đó hít hà một hơi.
Một… một điểm!!!!
Hai tỷ đệ cứng ngắc quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh. Trên mặt đều là vẻ mặt méo mó không kiểm soát nổi, tốn công vừa nãy suýt nữa họ đã tin là thật, đúng là phải nhìn y bằng cặp mắt khác mà!
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã choáng váng, tư thế mở cốc vẫn giữ nguyên.
Bàn… bàn tay vàng cược đâu thắng đó của y đâu rồi? Một cái bàn tay vàng lớn như thế cơ mà! Ông trời thu hồi rồi sao?!
Thế này còn không phải là đang đùa giỡn với cái mạng nhỏ của y sao?!
Gã đàn ông ở đối diện cũng sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng bật cười ha hả.
Không có tiền hả? Vậy nhốt lại, chờ người đến chuộc!