Nữ Phụ Cầu Ly Hôn Hằng Ngày

Chương 3-1

Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, Chu Mạt xoa nhẹ cái trán, tiếp tục đỡ tay vịn cầu thang đi xuống, đèn cảm ứng ở cầu thang đều sáng chiếu vào mặt cô, tại tầng 1 thực yên tĩnh, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi đi đến phòng khách, trong phòng khách có nước ấm, cô đi qua, rốt ước ấm vào ly, liền dựa vào sô pha rồi uống.

Tầm mắt của nàng lướt qua phòng khách một vòng, vừa rồi có bước vào nhanh nên không có chú ý đến. Phòng ở này thật đúng là xa hoa.

Uống một chút, cô liền ho khan, cô khom lưng muốn tìm thuốc hạ sốt để uống, nhưng vì không quen thuộc, nên không tìm thấy, hơn nữa cô cũng không dám làm động tĩnh quá lớn sợ làm ồn đến mọi người. Cô tìm một hồi vẫn không tìm thấy liền ngồi dậy, ngồi yên ở sô pha một lúc, rồi lại tiếp tục uống thêm một ly nước ấm, mới đứng dậy đi loạng choạng mà đi lên đầu.

Lúc này cô toàn thân vô lực, chỉ muốn nằm trên giường. Cô đi mất một lúc mới lên đến phòng, cuộn mình trong ổ chăn, nặng nè ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng có tiếng gõ cửa nhưng Chu Mạt ngủ sâu không nghe thấy nên không phản hồi lại.

Dì Chu đứng ngoài nhìn cửa phòng một lúc, không tiếp tục gõ, xoay người đi xuống lầu.

Tạ Sạn mặc một bộ quần áo thể thảo màu đen đi tới, tay cầm khăn lông ở cổ lấy xuống, đem để ở trên lưng ghê rồi ngồi xuống. Dì Chu mang cháo ra đặt trên bàn cho hắn.

"Tôi vừa rồi mới đi gõ cửa nhưng không mở cửa, có khả năng cô ấy ngủ quên."

Tay cầm chiếc đũa của Tạ Sạn tạm ngừng lại, ngữ khí trầm thấp, "Chắc là phát sốt, bà cầm chìa khoá đi lên mở cửa đi vào xem đi."

"Dạ." Dì Chu liếc mắt nhìn xem hắn, thấy hắn mặt mày lạnh lùng, không có một chút ý tứ nào quan tâm đến, dì Chu liền biết mình nên làm như thế nào.

Ngón tay thon dài cầm đôi đũa gắp thức ăn dừng lại ở trong bát, Tạ Sạn cầm lấy cái muỗng múc cháo, trong đầu hắn hiện lên hình dáng mơ hồ của bộ ngực ẩn hiện sau lớp váy ngủ. Tạ Sạn rũ mắt nhìn nửa ngày liên đem cái muỗng buông xuống, hắn cầm lấy cái khăn ở bên canh lau khoe môi.

Dì Chu thấy ăn buông đũa liền hỏi: "Ngài ăn no rồi sao?"“Ân.” Tạ Sạn đứng dậy, cần lấy khăn khăn lông, nói: “Lát nữa tôi có một cuộc họp, buổi tối không trở lại ăn cơm.”

“Dạ”

Nói xong, hắn liền lên lầu đi vào phòng.

……

Chu Mạt sốt đến mơ hồ, cô đem nhiệt độ trong phòng lên thật cao, chính mình cuộn nằm trong ổ chăn, vẫn luôn nghĩ có thể toát ra ít mồ hôi, cô phảng phất trong mơ thất bản thân mình trở lại thế giới ban đầu, nhưng mở mắt ra nhìn thấy căn phòng này cô biết chính mình vẫn còn trong quyển sách.

Người bị bệnh liền trở nên yếu ớt, muốn có người quan tâm mình, Chu Mạt cũng ký ức nguyên nữ phụ hỗn loạn với nhau làm cô có chút uỷ khuất.

Cô cùng Tạ Sạn kết hôn 5 năm, nhưng 5 năm này Tạ Sạn đến một cuộc gọi cũng chưa từng gọi cho nàng.

Cô biết số điện thoại của Tạ Sạn, cô gọi cho hắn, hắn vừa nghe liền biết người gọi là cô, liền lập tức tắt máy, sau đó cô liền không gọi cho hắn nữa, mỗi lần đều là đứng bên cạnh sô pha cười một cách lấy lòng nhìn Tạ Sạn và ông Tạ nói chuyện với nhau....

Chu Mạt cảm giác không thể hô hấp, hốc mặt có chút ướŧ áŧ, cô cũng không biết là do ký ức của nguyên chủ hay là do bản thân cô quá mệt mỏi.

Đột nhiên chăn bị người nắm lấy sau đó kéo chăn ra, Chu Mạt đôi mắt hàm chứa nước mắt đối mặt với Dì Chu, dì Chu nhìn thấy dáng vẻ uy khuất của cô, bà sửng sốt hơn nửa ngày, rồi lạnh mặt đỡ cô dậy, nói: " Sớm biết mọi chuyện như thế hà tất lúc trước làm vậy chứ."

Trong giọng nói của bà mang theo nồng đậm châm chọc.

Dì Chu nhìn Tạ Sạn từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, lúc trước Tạ Sạn có bao nhiêu hận, bà là người nhìn thấy rõ ràng nhất, trong 5 năm này, bà vẫn luôn ở Kim Đô trông chừng xử lý biệt thự này, bà biết Tạ Sạn sẽ không trở lại Hồng Lâm Trấn, cũng không nghĩ nhìn thấy người phụ nữ này.

Chu Mạt sốt đền hồ đồ, cô duỗi tay mắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Dì Chu, chỉ cảm thấy thật thoải mái, Dì Chu lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cô, vừa nhìn thấy nhiệt kế lên tận 39°C.

Dì Chu hạ mắt, cô đã sốt cao, bà liền đăp chăn cẩn thân cho Chu Mạt, sau đó xoay người xuống lầu, chuẩn bị đi tìm tài xế lái xe đến đêm cô đi bệnh viện.

Xuống đến tầng 2, Tạ Sạn trong Ta Sạn đang cầm áo áo khoác, một tay đang đeo cà vạt, nhìn đến dì Chu.

Dì Chu nói: "Cô ấy sốt cao, khả năng phải đi bệnh viện."

Tạ Sạn tay đang đeo cà vạt liền ngừng lại, trên mặt hiện lên sự không kiên nhẫn "Bà là đang muốn đi tìm chú Lâm sao?"

"Đúng vậy."

"Chú Lâm hôm nay đã ra ngoài có việc, tôi chính mình lái xe."

Nói xong hắn liền đem áo khoác mặc vào, cà vạt mới đeo được một nửa liên đi ngược lên tầng 3, Dì Chu thấy vậy liền phản ứng lại đuổi theo bước chân hắn, nói: "Vậy là cậu đưa cô ấy đi?"

Tạ Sạn cười lạnh một cái: "Bằng không để cô ta ở đây nóng chết?"

Hắn ngữ khí nói chuyện không tình nguyện, nhưng chân dài một vài bước liên nhanh đã lên đến tầng 4, Dì Chu đuôi theo phía sau hắn liền bước lên trước, mở cửa phòng của Chu Mạt ra.