Hướng Dẫn Sếp Tổng Truy Thê Hoả Táng Tràng

Chương 9: Bia chắn (H)

Cô vốn có thể không cần tốn quá nhiều công sức như vậy, nhưng ai bảo Mạnh Nghiên Đình trong khoảng thời gian này đều ở nước ngoài, đêm nay là đêm lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau sau hơn một tháng xa cách.

Theo ánh mắt của cô, Mạnh Nghiên Đình hiển nhiên cũng nhìn thấy tấm thiệp mời kia.

Người đàn ông ngậm lấy vành tai cô, không nhẹ không nặng cắn một miếng:

"Lấy anh làm bia chắn, hả?"

Người làm ăn quả nhiên khôn khéo!

Trong lúc nhất thời Dư Khê đột nhiên sinh ra một chút xấu hổ khi bị vạch trần, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực của anh ra.

"Tôi không muốn làm."

Dứt lời, cô muốn đứng lên khỏi người anh.

Mạnh Nghiên Đình cư nhiên cũng không ngăn cản, chỉ ngồi ở trên ghế nằm, ung dung nhìn cái mông nhỏ vừa nhấc lên của cô, gậy thịt thật dài nhất thời từ trong huyệt nhỏ của cô trượt ra, cửa huyệt và qυყ đầυ thậm chí kéo ra tơ bạc mờ ám.

Trong nháy mắt khi gậy thịt rời khỏi thân thể, Dư Khê có cảm giác được một trận trống rỗng, nhưng cô quật cường lựa chọn bỏ qua, xoay người muốn đi trên mặt đất nhặt váy dài lên, trên lưng lại đột nhiên vòng lên một cánh tay rắn chắc.

"A..."

Dư Khê kinh hô một tiếng, cả người đã ngã về phía sau ngồi ở trên cặp đùi rắn chắc của người đàn ông.

"Dùng xong liền muốn chạy?"

Bàn tay to của người đàn ông bao vây lấy bộ ngực trắng nõn của cô, chậm rãi xoa nắn.

"Cô Dư, làm ăn không phải như vậy."

"Ô..."

Cô muốn bẻ bàn tay lớn của người đàn ông ra, lại được cái này thì mất cái khác, bị bàn tay lớn khác của người đàn ông nắm lấy bắp chân, mạnh mẽ tách rời hai chân của cô ra.

Mạnh Nghiên Đình cắn chặt vai cô, nói:

"Nhìn kìa."

Nhìn cái gì?

Dư Khê mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy trên tường đối diện hai người lại khảm một tấm gương cực lớn.

Cô trơ mắt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Mạnh Nghiên Đình đẩy môi âʍ ɦộ của cô ra, côn ŧᏂịŧ thô to màu đen tím không ngừng tiến vào trong huyệt nhỏ đỏ sẫm của cô.

Lúc Mạnh Nghiên Đình đâm cả cây gậy thịt vào, Dư Khê vẫn đau đến hít hà một hơi.

Ngay sau đó, cả người cô suýt nữa nhảy dựng vùng vẫy như một con cá mất nước!

Chỉ vì, cùng với gậy thịt, Mạnh Nghiên Đình cũng đưa một ngón tay của anh vào.

Huyệt nhỏ nhất thời bị mở to đến cực hạn, Dư Khê hoảng sợ trợn tròn mắt, cảm giác cả người mình đều sắp hỏng mất.

"Không được ... Không được... Đau quá... A ha..."

Mạnh Nghiên Đình bẻ đầu cô, ngậm lấy môi mềm mại của cô, dỗ dành nói:

"Ngoan, lập tức xong ngay."

Ngón tay chôn ở trong huyệt nhỏ của cô lại từng chút từng chút cào cấu vách tường chặt chẽ, chậm rãi giúp cô thả lỏng thân thể.

Bởi vì côn ŧᏂịŧ cùng ngón tay đều mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ không tưởng, từng dòng da^ʍ thuỷ lan tràn chảy xuôi, đều tưới lên côn ŧᏂịŧ dữ tợn, lại theo chỗ chặt chẽ của hai người, tích tích mà chảy xuống sàn nhà.