Tiếng “cục cưng à” được thốt ra từ miệng Châu Dị như đã được luyện cả nghìn lần.
Khương Nghênh cảm thấy nếu không phải căn phòng này có tính hạn chế, có lẽ Châu Dị có thể phóng đãng đủ kiểu rồi.
Khương Nghênh mím môi, đưa mắt nhìn Châu Dị.
“Anh vừa mới nói gì?”
Châu Dị nhíu nhẹ đôi chân mày, kèm theo dáng vẻ biếng nhác.
“Tôi muốn ngủ với em.”
Ngón tay Khương Nghênh đang chống trên người Châu Dị hơi siết lại.
“Anh điên à?”
Châu Dị cười:
“Em có muốn cùng nổi điên không?”
Ánh mắt Châu Dị lóe lên tia dụ dỗ, khiến Khương Nghênh chợt nhớ lại đêm hôm đó. Tuy cô uống nhiều rượu nhưng cảm quan lại phát huy tối đa không hề hạn chế trong đêm đó.
Không thể không thừa nhận, kỹ thuật của Châu Dị rất tốt.
Lần đầu tiên nhưng cô không có gì khó chịu cả. Ngược lại… rất… hưởng thụ.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng, cũng không phản bác. Đôi bàn tay đang nằm trên eo cô bắt đầu lần vào bên trong áo.
Khương Nghênh cứng người lại, Châu Dị ngước mắt nhìn cô.
“Đừng cố nhịn.”
Tay Khương Nghênh đang thuần túy chống trên vai Châu Dị chợt bấu chặt vai anh.
“Tôi không muốn quan hệ giữa hai chúng ta trở nên phức tạp.”
Ngón tay hư hỏng của Châu Dị kéo dần từ eo lên lưng Khương Nghênh.
“Chúng ta có giấy phép lái xe, không phức tạp.”
Thủ pháp trêu chọc của Châu Di rất cao thâm, chỉ vài giây, hơi thở Khương Nghênh trở nên gấp gáp.
Ngay khi pháo hoa bùng cháy, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Hai người đều khựng lại, ánh mắt du͙© vọиɠ trong đáy mắt Khương Nghênh chợt tiêu tan sạch sẽ.
“Tôi đi mở cửa.”
Khương Nghênh đứng lên từ đùi Châu Dị, chỉnh sửa lại y phục xoay người ra cửa.
Châu Dị vê vê ngón tay có hơi ướt, chồm người rút khăn giấy trên bàn trà, chậm rãi lau chùi.
Cánh phòng mở ra, người đứng bên ngoài là Kiều Nam và trợ lý Trần.
Trợ lý Trần mang bữa tối đến, Kiều Nam bê hai bát canh gừng cho Khương Nghênh.
Nhìn nhau rồi Kiều Nam mở miệng nói trước.
“Trưởng phòng Khương, canh gừng tiếp tân khách sạn mang lên.
Khương Nghênh đưa tay nhận lấy, nghiêng người để hai người vào.
Trợ lý Trần hơi gật đầu với Khương Nghênh, xách đồ ăn vào. Khi bước đến bàn ăn đặt thức ăn xuống, Kiều Nam bặm môi nói nhỏ.
“Trưởng phòng Khương, em không vào đâu nha.”
Khương Nghênh:
“Vào đi, ăn chung.”
Kiều Nam:
“Sếp Châu có nói gì không?”
Khương Nghênh: “Không đâu.”
Đương nhiên KIều Nam không tin câu “không đâu” mà Khương Nghênh nói. Nhưng lòng hiếu kỳ, bà tám của cô khiến cô lung lay.
Kiều Nam miệng nói “không hợp cho lắm”, nhưng chân vẫn bước vào bên trong phòng.
Trợ lý Trần đặt đồ ăn lên bàn, quay người sang nhìn Châu Dị.
“Sếp Châu, cơm xong rồi.”
Châu Dị ngước mắt nhìn, giọng nói có hơi lạnh lùng khó nhận ra.
“Cậu đói lắm à?”
Trợ lý Trần theo Châu Dị nhiều năm, nên dù Châu Dị không tỏ vẻ rõ ràng thì anh cũng có thể nhận ra sếp mình đang không vui.
Nhưng cụ thể tại sao không vui, trợ lý Trần lại không biết.
Thức ăn là Châu Dị sai đi mua, còn cố tình chọn cháo hoa quả mà Khương Nghênh thích ăn nhất.
Trợ lý Trần không nói gì, trong đầu chỉ có một câu nói: Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu chứ?
Khi trợ lý Trần còn đang tự suy nghĩ phân tích , Khương Nghênh đã đưa Kiều Nam bước đến ngồi trước bàn ăn.
Kiều Nam tiện tay mở một phần cháo chuẩn bị ăn. Đúng lúc chuẩn bị động muỗng, Châu Dị từ sô pha đứng dậy bước đến cầm phần cháo ấy đặt trước mặt Khương Nghênh.
Kiều Nam ngẩn ngơ ngước đầu lên. “?”
Châu Dị: “Cô ăn món khác đi.”
Kiều Nam không dám một lời phản bác với sếp của mình. Với tay lấy một phần cháo khác. Nhìn thấy bên trong là cháo thịt nạc trứng gà, rồi lại nhìn sang phần cháo hoa quả thanh ngọt trước mặt Khương Nghênh, rõ ràng là không cùng một đẳng cấp.
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt Kiều Nam, bèn hỏi.
“Cô không thích? Tôi đổi với cô.”
Kiều Nam ngẩng đầu nhìn Châu Dị, cười gượng.
“Thích, em thích.”
Kiều Nam nói xong, không dám nói thêm lời nào, vùi đầu ăn cháo thịt nạt trứng gà trong bát.
Khương Nghênh khách sáo vào lời, Châu Dị và trợ lý Trần cũng ngồi xuống khách sáo ăn một bát.
Cơn cảm của Khương Nghênh nặng hơn, chưa ăn xong nhưng cô đã ho liên tục.
Châu Dị nhíu mày nhìn cô.
“Có thuốc không?”
Cổ họng Khương Nghênh khó chịu vô cùng, không thể nuốt tiếp phần còn lại bèn rút khăn giấy bên cạnh lau miệng.
“Lát nữa tôi sẽ đi mua.”
Châu Dị trầm giọng.
“Lát nữa bảo Trần Triết mua cho em.”
Khương Nghênh:
“Tối nay anh đi lấy phòng đi, tôi lo lây cảm cho anh.”
Châu Dị ngẩng đầu.
“Không cần, tôi rất khỏe.”
Ngữ điệu trong cuộc nói chuyện của hai người rất bình thản, nhưng lọt vào tai trợ lý Trần và Kiều Nam lại trở nên biến vị.
Trợ lý Trần: Đã xảy ra chuyện gì khi tôi vắng mặt? Sếp nhà tôi đã đăng đường nhập thất, tiến dần từng bước rồi sao?
Kiều Nam: Ăn dưa đuổi hình bắt chữ của sếp bao nhiêu năm, nhưng quả dưa thực sự lại ở bên cạnh. Thảo nào quan hệ giữa Trưởng phòng Khương với Quan Luy tệ như vậy, hóa ra hai người là tình địch!
Bốn người, mỗi người đều ôm tâm tư riêng.
Ăn xong bát cháo, Kiều Nam rời đi với ánh mắt lưu luyến. Khi sắp bước ra khỏi cửa phòng, Kiều Nam tay giữ cánh cửa nói nhỏ với Khương Nghênh.
“Trưởng phòng Khương, chị yên tâm. Em sẽ không nói lung tung chuyện của chị với Sếp Châu đâu. Em nhất định sẽ kín miệng.
Khương Nghênh chau mày, muốn giải thích nhưng lời đến miệng rồI lại không bật ra.
Kiều Nam thấy Khương Nghênh không nói gì, bèn làm ký hiệu tay “ok” và quay người đi.
Kiều Nam rời đi không lâu trợ lý Trần bị Châu Dị cử đi mua thuốc.
Trong phòng chỉ còn hai người, không khí trở nên mờ ám và kỳ lạ.
Khương Nghênh cảm nên khó chịu, đầu cũng ong ong theo. Cô vừa nghĩ đến chuyện hai người ở sô pha, ấn đường chợt giật giật, sắc làm cho mê muội.
“Em đi tắm nhé?”
Khương Nghênh đang không biết nên hóa giải quan hệ hai người thế nào, giọng nói trầm thấp của Châu Dị vang lên giúp cô.
Khương Nghênh “ừ” rồi không nói gì thêm, quay người vào phòng tắm.
Thực sự Khương Nghênh luôn chẳng thích sử dụng bồn tắm của khách sạn, cô cứ cảm thấy bẩn.
Nhưng vào lúc này để hóa giải ngại ngùng, cũng chỉ có thể dùng bọc bồn tắm dùng một lần đặt lên rồi cho nước vào ép mình đi tắm.
Sau khi cho nước vào, Khương Nghênh cởi đồ bước vào bồn.
Ngâm thân mình đang có hơi lạnh vào trong nước nóng, chẳng bao lâu sau, làn da trắng sáng phủ lên một lớp màu hồng.
Khương Nghênh ngâm mình một lúc rồi với tay lấy di động đăng đặt trên thành bồn và xem. Khi cô click vào tin hot ở weibo thì thấy một bài với tiêu đề: Quan Luy chắc chắn ở vị trí thiếu phu nhân Châu Thị Media.
Trước giờ mỗi khi xem thấy tin tức không thật này, Khương Nghênh chỉ lướt qua.
Nhưng hôm nay cô lại click vào trong xem chi tiết.
Nội dung chi tiết là hình ảnh Châu Dị và Quan Luy xuất hiện tạI sân bay thành phố An.
Tuy thời gian khác nhau nhưng khung cảnh lại giống hệt nhau.
Rất khó khiến người ta không nghi ngờ là hai người đã có hẹn trước cùng đến đây, một người trước một người sau.
Trên bức ảnh, Châu Dị mặc chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc áo vest vắt hờ hững cánh tay. Dáng vẻ vô cùng phong lưu, phóng đãng, ánh mắt sâu thăm thẳm nhưng sắc lạnh.
Khương Nghênh vừa phóng to tấm ảnh Châu Dị, cửa phòng tắm bỗng chợt mở ra. Châu Dị bước vào, đến trước bồn tắm.
Khương Nghênh ngẩng đầu, bởi vì cảm nên đôi mắt hơi đỏ. Châu Dị liếc nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại của cô, khom người đưa tay ôm lấy eo cô trong nước. Không màn nước làm ướt y phục mình mà kéo người cô sát vào mặt mình.
“Người sờ sờ ra trước mặt em đây mà còn xem ảnh làm gì? Hử?”