“Đúng, nàng sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, bao gồm cả ngươi.” Nhìn ánh mắt tràn ngập đau đớn của Nam Phi Vũ, Thôi Chân Hạ biết bản thân mình rất tàn nhẫn, nhưng vì Tiểu Lục, vì Bắc Ngụy, nàng không thể không tàn nhẫn.
Nàng đặt lọ thuốc lên bàn. “Kim Lăng hoàng đế, ngươi tự suy nghĩ kỹ đi! Ngươi muốn tiếp tục ích kỷ, hay là muốn tiểu Lục được sống tiếp vô lo vô nghĩ?” Nói xong liền bước ra khỏi Thanh Hoa Cung.
Nam Phi Vũ nhìn chằm chằm vào lọ thuốc, trong mắt tràn đầy chật vật và đau đớn.
Không buông tay, sinh mạng của nàng ấy sẽ dần yếu đi. Buông tay, nàng sẽ quên mất hắn, sẽ không bao giờ có thể nhớ lại hắn nữa.
Hắn sẽ lựa chọn như nào đây?
Bảo Nhi, nàng nói ta phải làm thế nào…
Thôi Lục Bảo bị ánh mắt như thiêu đốt nhìn tỉnh lại, nàng từ từ mở mắt, đêm đã khuya, nhưng nàng nhận ra người bên cạnh giường là ai.
Nàng nhìn hắn mỉm cười.
“Nam…” những lời còn lại đều bị môi lưỡi hắn hung hăng nuốt vào, nàng nhẹ thở dốc, còn chưa kịp hô hấp, nuốt vào đều là hơi thở của hắn.
Cơ thể ấm áp của hắn bao phủ lấy nàng, gần thư thô bạo mở tung y phục của nàng.
“Ưm…” Bộ dáng khác lạ của hắn khiến nàng hơi nghi hoặc, nhưng căn bản không cách nào dò hỏi được, đầu lưỡi lửa nóng của hắn quấn lấy nàng, nàng chỉ có thể thở dốc.
Y phục đã sớm bị xé rách, bàn tay thô ráp nắm lấy nhũ tuyết, trêu chọc núʍ ѵú của nàng, từng chút từng chút xâm phạm cơ thể mỏng manh.
Hắn dữ dội như lửa, nhanh chóng thiêu đốt nàng.
Thôi Lục Bảo rướn người, qυầи ɭóŧ tục tĩu bị xé ra, ngón tay linh hoạt đưa vào nơi mềm mại, đầu ngón tay xâm nhập, vén lông tơ mềm mại sang một bên, thăm dò nơi yêu kiều non nớt của nàng.
Không bao lâu, thân thể của nàng vì hắn mà nổi lên phản ứng, ngón tay thon dài thấm đẫm mật nước liên, theo sự trêu chọc của hắn mà liên tục tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Mà lưỡi nhỏ của nàng cũng bị môi và đầu lưỡi của hắn câu lấy, quấn quýt lấy nhau dây ra nước miếng ngọt ngào, khiến thân thể nàng hoàn toàn mềm nhũn.
Thôi Lục Bảo căn bản không cách nào phản kháng, nàng cũng không muốn phản kháng, liền vươn tay ôm lấy hắn, nhiệt tình đưa cái lưỡi hồng ra, cắn lấy môi hắn, đòi lấy hơi thở của nhau.
…..
Nam Phi Vũ nhẹ nhàng vuốt ve cái má non nớt của nàng, làn da không còn lạnh lẽo, cuối cùng cũng đã khôi phục hơi ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙©, thanh tú xinh đẹp như đóa hoa buổi sớm.
Hắn chăm chú nhìn nàng, phảng phất như là lần cuối cùng được nhìn nàng.
Đôi mi nàng khẽ run lên, hắn nhìn nàng mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ, hiển nhiên là chưa tỉnh hẳn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lập tức mỉm cười với hắn.
A! Hắn thật thích nụ cười của nàng, thích nàng nhìn hắn cười, như thể khắp thế gian chỉ có hắn mới lọt được vào ánh mắt của nàng.
“Chàng thượng triều chưa?” Nàng dụi mắt, miệng nhỏ câu lên, thanh âm ngọt ngào mang chút mềm mại sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ.
“Ừm!” Thực ra hắn đã hủy buổi triều sáng nay, hôm nay hắn không nỡ rời xa nàng, không nỡ nhìn nàng ít đi một chút.
“Làm sao vậy?” Thôi Lục Bảo mím môi, ngữ điệu mê người, mắt hạnh cong cong. “Sao chàng cứ nhìn ta vậy?”
“Bởi vì nàng xinh đẹp.” Hắn nhìn nàng cười mà cười theo, đầu ngón tay họa theo bờ môi mềm đang cong lên.
Thôi Lục Bảo há miệng cắn cắn, bụng nhỏ kêu lên vài tiếng, nàng nhăn cái mũi xinh, sờ cái bụng nhỏ, cười đáng yêu. “Ta đói rồi.”
“Ta cho người chuẩn bị bữa sáng, nàng uống thuốc trước đi.” Nam Phi Vũ đặt ở trên bàn một chén thuốc.
Thôi Lục Bảo ngồi dậy, túm lấy chăn phủ lên người, nhìn chằm chằm bát thuốc trong tay, miệng nhỏ mím lại. “Lại uống thuốc.”
“Nàng nhiễm phong hàn còn chưa khỏi, đương nhiên phải uống thuốc, chẳng lẽ nàng quên rồi, hôm qua nàng ngất đi dọa ta sợ muốn chết.” Nam Phi Vũ nhìn nàng.
Thôi Lục Bảo vẻ mặt vô tội dỗ dành hắn cười. “Ta không sao, chàng đừng lo.”
“Uống xong thuốc ta sẽ không lo lắng.” Nam Phi Vũ múc một thìa canh, chậm rãi thổi nguội, đưa tới bên miệng nàng.
Thôi Lục Bảo nhìn thìa thuốc, rồi lại nhìn sang đôi mắt ôn hòa của hắn, sau đó cười nịnh nọt. “Ta không uống thuốc có được không?”
Nam Phi Vũ tưởng rằng nàng tùy hứng, “Bảo Nhi…”
“Ta sẽ khiến bản thân trở nên tốt hơn, ta sẽ sống rất lâu rất lâu, ta muốn làm hoàng hậu của chàng, ta muốn bên chàng cả đời, bởi vậy…” Nàng cắn môi, khẩn cầu nhìn hắn. “Ta có thể không uống thuốc này, không muốn quên chàng được không?”
Nàng biết tất cả, hôm qua, nàng đều nghe thấy hết.
Chỉ là nàng giả vờ như không biết, hắn không nói, nàng cũng không hỏi. Chỉ là nhìn thấy thuốc, nhìn thấy ánh mắt trầm mặc của hắn, cho dù hắn có giấu kỹ thế nào nàng cũng nhìn ra được đau đớn trong mắt hắn, nàng biết hắn đã quyết định thế nào.
“Nàng..” Lời của nàng làm trái tim hắn sững sờ, Nam Phi Vũ không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Thôi Lục Bảo.
Môi nàng run run, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, mắt hạnh tràn đầy sự đau lòng, nàng biết hắn coi trọng nàng thế nào, nàng biết hắn sợ cô đơn biết bao, nàng biết hắn không muốn rời xa nàng.
Nhưng, vì để nàng có thể sống, hắn nhịn đau buông tay.
“Ta biết ta có chút không hiểu chuyện, còn có chút tùy hứng, còn giận dỗi chàng, còn nói với chàng những lời rất quá đáng, ta biết ta sai rồi, chàng đừng tức giận có được không? Chàng đừng không cần ta có được không? Chàng đừng buông tay có được không? Chàng giữ ta lại có được không?”
Nàng run rẩy hỏi từng câu từng chữ, cuối cùng, nhẹ giọng hỏi lại hắn: “Ta, không muốn quên chàng, vì vậy… đừng bắt ta uống thuốc có được không?”
Nam Phi Vũ nhắm mắt lại, giọng khàn khàn. “Nàng sẽ bên ta cả đời chứ?”
“Ta sẽ.”
“Nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, không đột ngột rời đi chứ?”
“Ta sẽ.”
“Nàng sẽ sống rất lâu, rất lâu, cùng ta già đi, lại cùng nắm tay nhau rời đi chứ?”
“Ta sẽ.”
Nam Phi Vũ bật cười, hắn buông tay, chén thuốc vỡ tan tành, nước thuốc vương vãi khắp mặt đất.
Hắn ôm lấy mặt nàng, nhìn sâu vào mắt nàng. “Làm hoàng hậu của ta có được không?”
Hắn nhìn thấy là nụ cười đẹp nhất và giọng nói dễ nghe nhất trên đời.
“Được.”
Thôi Chân Hạ không ngờ tới kết quả cuối cùng lại như này.
Nàng nhìn muội muội chằm chằm, kích động nói. “Tiểu Lục, muội thật sự muốn ở lại sao? Muội có biết cái giá phải trả là gì không? Muội sẽ không hối hận chứ?”
“Vâng, muội biết.” Thôi Lục Bảo cong mắt cười, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút do dự. “Tỷ tỷ, muội không hối hận.”
Ở bên Nam Phi Vũ, muội không hối hận.
“Muội…” Nhìn thấy nụ cười của nàng, Thôi Chân Hạ nói không nên lời, ánh mắt kiên định của Thôi Lục Bảo cũng khiến nàng kinh ngạc.
”Tỷ tỷ, ta biết quyết định của mình rất ích kỷ, từ bỏ trách nhiệm của một vu nữ, tùy hứng quyết định tất cả, nhưng… ta không muốn rời xa Nam Phi Vũ.” Thôi Lục Bảo nắm tay Nam Phi Vũ nhìn nàng nghiêm túc và kiên định. “Muội không muốn buông tay hắn, dù cho hắn có buông tay, muội cũng sẽ nắm thật chặt.”
Nàng kiên định nói, mà Nam Phi Vũ cũng nắm thật chặt tay nàng.
“Ta sẽ không buông tay.” Hắn nhìn nàng dịu dàng hứa.
Thôi Lục Bảo lập tức nở nụ cười, mắt mày cong cong, hai người nhìn nhau, ai cũng không rời xa ai.
Thôi Chân Hạ thấy vậy, biết rằng sẽ không thay được gì, nàng không khỏi thở dài. “Không nghĩ rằng cuối cùng những gì nương nói đều đúng.”
“Tỷ tỷ?” Thôi Chân Hạ nghi hoặc nhìn nàng.
“Thôi gia rốt cuộc cũng không giữ được muội.” Thôi Chân Hạ cười khổ, “Tiểu Lục, khi nương sinh ra muội, bà từng nói cuối cùng muội vẫn sẽ rời khỏi Thôi gia, chúng ta mãi không hiểu câu nói này nghĩa là gì, khi muội càng lớn, tính tình cũng khác với các vu nữ đời trước, muội căn bản không phù hợp làm vu nữ.”
Nàng ấy, quá đa tình, hiểu tình cảm là chuyện sớm muộn.
Dù cho bọn họ có đề phòng như nào, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được.
Thôi Chân Hạ lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội trong suốt, tự tay đeo lên người Thôi Lục Bảo.
Thôi Lục Bảo cảm nhận được một cỗ ấm áp từ ngọc thạch truyền vào trong cơ thể, nàng tò mò nhìn ngọc thạch, “Tỷ tỷ, đây là?”
“Miếng ngọc này là mẫu thân để lại cho muội, linh lực của bà đều lưu lại trong miếng ngọc này, nó có thể giúp cơ thể muội biến chuyển tốt hơn, nhưng không thể đảm bảo được thọ mệnh của muội, tất cả chỉ có thể nghe thiên mệnh.”
Thôi Lục Bảo cầm viên ngọc, nàng hiểu ý của Thôi Chân Hạ.
“Chuyện vu nữ muội không cần lo lắng, chúng ta sẽ chọn một người trong tộc để thay thế muội, phía nữ hoàng chúng ta cũng sẽ xử lý.”
“Tỷ tỷ…” Thô Lục Bảo cắn môi, biết sự tùy hứng của mình mang lại phiền phức cho tộc nhân, trong lòng không khỏi áy náy.
“Đừng trưng ra vẻ mặt đó.” Thôi Chân Hạ gõ trán muội muội. “Đã lựa chọn rồi thì đừng áy náy, muội phải sống thật hạnh phúc, phải vui vẻ,để tỷ tỷ thấy sự lựa chọn của muội là đúng.”
Thôi Lục Bảo chớp mắt, mỉm cười với tỷ tỷ và gật đầu. “Muội biết rồi.”
Thôi Chân Hạ nhìn Nam Phi Vũ. “Kim Lăng hoàng đế, ta không thích ngươi, cũng rất ghét ngươi.” Bởi vì thái độ ngạo mạn của hắn, thậm chí còn cướp đi muội muội yêu quý của nàng.
“Nhưng, ta đem tiểu Lục giao cho ngươi.” Nàng nghiêm túc nhìn hắn, “Kim Lăng hoàng đế, đừng để ta biết ngươi đối xử không tốt với nàng.”
Nam Phi Vũ đang định trả lời, Thôi Lục Bảo đã lập tức bảo vệ hắn. “Không đâu, tỷ tỷ, Nam Phi Vũ đối với ta rất tốt.”
Thôi Chân Hạ tức giận trừng mắt nhìn muội muội, nàng còn chưa gả đi đã đứng về phía người khác rồi, thật là…
Nam Phi Vũ không nhịn được cười, ôm lấy Thôi Lục Bảo, “Nàng là bảo bối trong lòng ta, là bảo bối duy nhất của ta.”
Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt Thôi Chân Hạ, nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng cả đời.” Bàn tay nhỏ bé này hắn sẽ nắm thật chặt không bao giờ buông.
Cả đời này cũng sẽ không buông tay.
——————————————————
Yeah đã hoàn chính văn, ngày mai là 3 chị em gặp lại nhau rồi. Hẹn các bạn ngày mai có phiên ngoại nhé, nay không dịch nữa đâu hihi.