Tô Li chạy nhanh cầm lấy cặp sách, nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng đầu cô lại chậm rãi nằm xuống mặt bàn.
Trần Tuyết hoang mang nhìn về phía người bạn ngồi cùng bàn, chỉ thấy cô vừa mới tỉnh lại bỗng nhiên lại héo?
Tô Li không cần xem di động cũng biết hiện tại đại khái là ngày mấy.
Năm hai cấp 3, sau ngày nghỉ lễ quốc khánh.
Cô lúc này bởi vì theo đuổi Tưởng Hướng Nam và trượt khỏi lớp trọng điểm, nên bị ba mẹ cắt giảm tiền tiêu vặt và di động.
Cô nhớ rõ đời trước, cô giống như đã đi nhận sai.
Tô Li nhớ tới kiếp trước, con ngươi xinh đẹp xẹt qua một tia ảm đạm, ngay sau đó hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhìn hai mươi đồng tiền này.
Cô cảm thấy cô đại khái không đủ sống được đến tháng sau.
Lúc này, trong đầu cô bỗng nhiên xẹt qua một người, nam nhân hai chân vắt chéo, dựa ngồi ở trên Maybach, bàn tay thon dài trắng nõn tùy ý kéo kéo cà vạt.
Tô Li: “!!!”
Cẩu tử!
Thiếu chút nữa đã quên.
Tiền lương tháng trước cộng thêm nửa tháng này của cô còn chưa có nhận.
Tuy rằng Triệu cẩu tử hiện tại khả năng còn chưa quen biết cô, nhưng cô lừa dối một chút, dự chi trước tiền lương hẳn vẫn có thể.
Rốt cuộc lúc trước, người nào đó lừa cô tiến vào công ty, nói hắn là bị trong nhà vứt bỏ, chỉ có thể tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nụ cười kia muốn thảm bao nhiêu liền có bấy nhiêu, muốn thê lương bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Trong toàn bộ đoàn đội, chỉ có cô ngây ngốc tin, sau đó bởi vì cuộc sống gian nan, có người tiến vào có người rời đi, chỉ có cô tự ngược, vẫn luôn đi theo Triệu Cửu không rời, còn lấy sinh hoạt phí ít ỏi đến đáng thương của chính mình trộm tiếp tế cho hắn.
Thẳng đến qua 5 năm, các trưởng bối Triệu gia thấy bản thân Triệu Cửu gây dựng sự nghiệp không tồi, vì thế yên tâm để cho hắn tiếp nhận sản nghiệp Triệu gia.
Thời điểm cô đi theo trở lại Triệu gia mới biết được, cái gọi là ‘vứt bỏ’ mà hắn nói chính là sự rèn luyện của gia tộc, rèn luyện kết thúc, hắn từ trong tay ông nội tiếp nhận toàn bộ xí nghiệp của gia tộc.
Cô khi đó mới hiểu ra, vì sao Triệu cẩu lại có biểu tình sợ hãi khi biết cô dùng sinh hoạt phí đáng thương của chính mình làm hai phần cơm.
Kia hóa ra là áy náy, hoảng hốt, sợ hãi, không biết lấp liếʍ như thế nào, sầu ngủ không yên.
Tô Li cõng cặp sách lên, đáy mắt mang theo ánh sáng đòi nợ, hưng phấn nói: “Tớ đi ra ngoài một chuyến.”
Trần Tuyết từ trước tới nay chưa từng thấy cô cười vui vẻ như vậy, mặt mày mang cười, cả người lại có sức sống thanh xuân.
“A? Hả.”
Tô Li nhân lúc chuông vào học chưa vang lên, chạy nhanh ra ngoài, cô lại thấy an tâm, tiền lương của cô cũng đủ chi trả sinh hoạt phí cho ba năm cấp 3, chỉ cần lừa dối được đến tay.
Tô Li đi đến trên lầu, văn phòng giáo viên của trường bọn họ thiết lập ở lầu 3, cô ở bên trong nhìn một vòng, tìm được chủ nhiệm lớp.
“Thưa thầy, em muốn xin nghỉ phép về nhà một chuyến.”
Thầy Vương nghe được âm thanh liền sửng sốt, nhìn Tô Li tự nhiên hào phóng trước mặt, trong lúc nhất thời hoài nghi chính mình đã nhận sai người.
“Em trở về làm cái gì?” Hắn hỏi.
Tô Li: “Thị lực của em bị giảm, không thấy rõ bảng đen, em về nhà đo kính sát tròng.”
Thầy Vương vừa mới tốt nghiệp chưa đến hai năm, đối với học sinh phá lệ khoan dung, hơn nữa Tô Li vừa chuyển tới lớp của hắn, hắn cũng ngại hỏi nhiều, vừa nghe vậy liền lấy ra một tờ giấy xin nghỉ phép, bắt đầu ký tên, xong đưa cho cô.
Tô Li thuận lợi lấy được giấy xin nghỉ phép, đi về phía cổng trường.
Phía sau, một giáo viên trong văn phòng nhìn theo bóng dáng cô.
“Đây là Tô Li lớp anh sao?”
“Tố chất tâm lý không tồi.”