Tưởng Hướng Nam đó là cấp bậc gì? Người có tiền có thế ở trường trung học phổ thông số 1 này cũng không ít, mỗi thứ sáu tan học, BMW đỗ ở cổng trường gây tắc cả đường, nhưng không nhà ai có nhiều tiền như Tưởng gia.
Rốt cuộc, đi ở trên đường thành phố Z, tùy ý có thể thấy được văn phòng, khách sạn hoặc là toà nhà của tập đoàn Chính Nam.
Tuy sau khi mẹ Tưởng Hướng Nam qua đời, ba hắn không đến một tháng liền tìm cho hắn một người mẹ kế, hắn đã cùng trong nhà náo loạn rất lớn, có hơi chút phản nghịch, tính tình cao ngạo, lạnh lùng, nhưng không chịu nổi người ta vừa cao vừa đẹp trai, thành tích lại tốt, vừa nhập học đã vào đội bóng rổ.
Trường học đột nhiên xuất hiện loại nam sinh phản nghịch nhưng lại vừa soái vừa mạnh như Tưởng Hướng Nam, không ít người đều yêu thầm hắn, Tô Li thích cũng là bình thường.
Nhưng kết quả chính là cô bị tìm phụ huynh, sau đó thành tích trượt xuống, lại sau đó liền xuất hiện ở trong lớp của bọn họ.
Lưu Giai Giai nhỏ giọng nói: “Này, cậu thật sự cảm thấy Tô Li trước khi theo đuổi Tưởng Hướng Nam đã biết Tưởng Hướng Nam thích Tô Trừng sao?”
Trong trường học không ít người đều cảm thấy Tô Li đoạt người của chị gái, ở sau lưng châm chọc, mỉa mai.
Trần Tuyết lắc đầu: “Khó mà nói, chúng ta tiếp xúc với Tô Li cũng không tính là lâu, nhưng trong khoảng thời gian này tới xem, tớ cảm giác Tô Li không phải loại người như vậy.”
Lưu Giai Giai gật đầu: “Tớ cũng cảm giác không giống.”
Trần Tuyết: “Nếu thật là như vậy, Tô Li cũng quá thảm, người trong nhà hình như cũng không tin cậu ấy, còn không cho tiền tiêu vặt tháng này, tịch thu di động của cậu ấy.”
Lưu Giai Giai gật đầu: “Cho nên, rời xa con trai, chăm chỉ học hành là đúng đắn, hiện tại Tô Li chính là động lực học hành của tớ.”
Trần Tuyết: “……”
Hai người từ WC trở về, Trần Tuyết thấy Tô Li vẫn còn ghé vào trên bàn không nhúc nhích, trái tim liền sinh đồng tình.
“Tô Li, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, quan trọng là về sau.”
Lưu Giai Giai một bên phụ họa nói: “Đúng, để qua đi.”
Tô Li nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn hai gương mặt xa lạ lại quen thuộc, ngồi cùng bàn và trước bàn.
Trần Tuyết đối thượng với đôi mắt của Tô Li, trong lòng ngẩn ra, trước đó đã cảm thấy Tô Li xinh đẹp, hiện tại trong đôi mắt vốn xinh đẹp này lại nhiều thêm vài phần u sầu, ủy khuất, có hơi chút nhìn thấy mà thương.
Đôi mắt Tưởng Hướng Nam nhất định là bị mù, Tô Li rõ ràng xinh đẹp hơn Tô Trừng nhiều như vậy.
Lưu Giai Giai chạy nhanh ngồi trở về, đáng tiếc, cô không phải con trai.
Trần Tuyết và Lưu Giai Giai lấy sách ra chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Tô Li buồn bực, các cô nói cũng không sai, tới cũng đã tới, có thể trở về hay không khó mà nói, rốt cuộc cô cũng không biết vì sao cô lại tới đây, nếu không thể quay về, cô vẫn phải sống tiếp.
Tuy rằng không còn tiền tiết kiệm mười năm rất đáng tiếc, tuy rằng căn chung cư cao cấp cô đã mua còn chưa có đi vào ở, lại tuy rằng cô còn chưa có được bế chó mèo……
Nghĩ vậy, đầu quả tim của Tô Li lại run hai cái, cô chạy nhanh ngừng, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Tô Li sờ túi, định lấy di động, dù cho quay trở lại, cô cũng phải biết hiện tại là tháng mấy, nhưng vừa sờ vào túi, lại thấy trống không.
Tô Li: “???”
Cô lại cúi đầu sờ một cái túi khác, sau đó từ giữa móc ra một tờ tiền giấy hai mươi đồng, tiền giấy nhăn bèo nhèo, như là bị người gấp một lần lại một lần.
Tô Li nhìn tiền giấy, có loại dự cảm không tốt lắm, hình như……
Cô rất nghèo.