Cùng lúc đó.
Bạn cùng phòng của Trương Vũ lo lắng đến mức chửi bậy: "Cậu ta đang làm gì vậy, mau chạy đi, người phía sau đang đuổi theo kìa!"
Trương Vũ: "... Cậu ta không biết Vạn Nhân Trảm đuổi theo."
Bạn cùng phòng: "Hiện tại nếu cậu ta chạy thì còn có một con đường sống, không chạy là chết không toàn thây đó."
Trương Vũ: "... Cậu ta không biết Vạn Nhân Trảm đuổi theo."
Bạn cùng phòng: "Cậu ta lấy đồ trước mặt Vạn Nhân Trảm, nhất định Vạn Nhân Trảm sẽ hành hạ cậu ta đến chết, để cậu ta chịu tra tấn trước khi chết, để cậu ta khóc lóc cầu xin trước ống kính!"
Trương Vũ: "... Cậu ta không biết Vạn Nhân Trảm đuổi theo."
Bạn cùng phòng tức giận đứng lên: "Tao không xem nữa, tao đi xem phòng trực tiếp của Cao Kiến Minh, hung thủ gϊếŧ người liên hoàn này tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng ít ra còn vẫn còn sống, sau khi Hòa Ngọc chết, mày tuyệt đối đừng nói cho tao biết, tao không muốn biết."
Trương Vũ: "Ồ."
Không biết tại sao, trong đầu Trương Vũ đột nhiên nhớ tới bộ dạng Hòa Ngọc linh hoạt né tránh giữa khe hở của hai con cá lớn, cậu ta luôn cảm thấy có lẽ Hòa Ngọc sẽ không dễ chết như vậy.
Nói cho cùng, theo cách nói của một số bạn nữ trên mạng.
“Hòa Ngọc có khuôn mặt của nhân vật chính, tuyệt đối sẽ không dễ dàng go die như vậy.”
Mưa ào ào rơi xuống.
Trên màn hình hiện lên bóng dáng gầy yếu đầy bất lực của Hòa Ngọc trong mưa gió, cá lớn khổng lồ đang lặn xuống, nửa thân thể của cậu đã chìm vào nước, cơ thể gầy gò của cậu đứng không vững, chỉ có thể ngã xuống trên đầu cá.
Mà trong góc phòng phát sóng trực tiếp của cậu, thuyền của đám người Vạn Nhân Trảm đã xuất hiện.
Đường Kha và Cách Đới vẫn chăm chú theo dõi phía trước giữa cơn mưa.
Đây chính là sự khác biệt giữa người mạnh hành tinh chính Liên Bang và Hòa Ngọc từ Lam Tinh, trong đêm mưa như vậy, tầm mắt Hòa Ngọc bị cản trở, thính lực cũng bị cản trở, mà người mạnh hành tinh chính Liên Bang lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Năm giác quan của bọn họ vốn mạnh hơn lại còn không bị cản trở, hoàn toàn có thể hình thành trạng thái nghiền ép.
Đường Kha kinh ngạc: "Con cá lớn kia đang lặn."
"Thật kỳ quái, bất kể là người ở hành tinh nào, nếu không có trang bị đều không thể ở lâu dưới nước, người biết điều khiển con cá lớn kia tại sao lại để nó xuống nước?"
Giọng Cách Đới cứng nhắc đầy chắc chắn: "Cá lớn mất khống chế rồi."
Trong nháy mắt, Vạn Nhân Trảm trở nên hưng phấn: "Vậy nhân cơ hội này gϊếŧ con cá lớn và đứa từ hành tinh rác đó, gϊếŧ hết, đánh bọn nó một trận."
"Xông lên."
Thuyền kayak lại tăng tốc, lao về phía con cá lớn đang lặn.
Lam Tinh.
Trịnh Khắc: "Xong rồi, Hòa Ngọc chết chắc rồi."
Diệp Khai Quân đưa tay cầm lấy điều khiển từ xa, lắc đầu: "Đổi kênh trực tiếp đi, không xem nữa."
"Chờ chút." Vệ Gia Quốc ngăn cản.
Những người khác đầy khó hiểu nhìn về phía ông ta.
Hai mắt Vệ Gia Quốc nhìn chằm chằm vào màn hình, không chớp mắt, giọng nói đầy nghi ngờ: "Các người nói xem hiện tại Hòa Ngọc đang suy nghĩ cái gì?"
Trên màn hình, Hòa Ngọc vẫn duy trì tư thế cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hòa Ngọc đang nghĩ cái vậy?
Cá lớn đã lặn xuống, đám người Vạn Nhân Trảm ở phía sau cũng càng ngày càng rõ ràng, dường như có khả năng cậu sẽ không chết trong miệng cá lớn mà là chết trong tay đám người Vạn Nhân Trảm.
Cá lặn hoàn toàn.
Cơ thể Hòa Ngọc chìm trong nước, lực nổi khiến cậu thoát khỏi đầu cá lớn.
Đằng sau, Vạn Nhân Trảm hét to: "Không được để nó xuống nước."
Vừa dứt lời, một chiếc rìu lớn xuyên qua mưa gió, từ xa mạnh mẽ bổ về phía con cá lớn, thuyền kayak "vù" một tiếng, vọt tới phía sau cá lớn, bão táp ào ào không ngừng, thỉnh thoảng có kèm theo tia sét mang hơi thở chết người.
Trong nước biển, Hòa Ngọc đột nhiên ngẩng đầu.
Đánh cược không phải là không cược.
Cậu không cần rối rắm, hiện tại cậu chính là một con bạc trắng tay, thứ duy nhất cậu có thể đánh cược là mạng cậu.
Dùng mạng của cậu, đánh cược một con đường sống này.
Mà Hòa Ngọc sẽ sợ sao?
Vì vậy, lúc này, khán giả toàn vũ trụ đều nhìn thấy.
Hòa Ngọc ở dưới nước ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch thành một nụ cười xấu xa.
Dưới cặp kính "hoa hoè loè loẹt, đẹp chứ không xài được", đôi mắt của cậu rực rỡ như sao, còn mênh mông hơn cả biển rộng sau lưng.
Trong nháy mắt cậu cười rộ lên, con dao "bình thường không có gì lạ" trên tay cậu đâm mạnh xuống đầu cá lớn.
Phụt!
Thế giới vào một khắc này dường như trở nên im lìm.