Đây vốn dĩ là một cuộc thi đấu nguy hiểm, Vạn Nhân Trảm cảm thấy quyết định của bản thân không hề có vấn đề gì.
Nhưng mà, đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp của gã tĩnh lặng, người hâm mộ của gã cũng im lặng.
Đạn mạc: “…”
“Anh zai, đừng tìm, trang bị bị nhặt hết rồi.”
“Chẳng lẽ mấy người không thấy trên đầu cá lớn còn có một người đang ngồi sao?!”
“Người ta nhảy nhót như thế mà mấy người không thấy người ta đâu à?!”
Bọn người Vạn Nhân Trảm không nhìn thấy đạn mạc, cho nên bọn họ còn đang lại gần cá lớn.
“Bộp —-”
Đuôi cá lớn nện lên mặt nước, đám người Vạn Nhân Trảm giơ tay ngăn cản nước bắn, một tay khác cầm vũ khí lên, cả người căng cứng, càng căng thẳng đề phòng.
Annie và Đường Kha đang tìm kiếm trang bị, nhưng liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ máu đỏ và thịt nát thì không còn gì cả.
Vạn Nhân Trảm nhíu mày.
Đường Kha đột nhiên túm lấy tay gã.
Vạn Nhân Trảm sắp trở nên tức giận thì Đường Kha vội vàng giơ tay chỉ vào đầu con cá lớn, lắp bắp: “Kìa, kìa, chỗ đó… chỗ đó có người!”
Mọi người kinh ngạc, theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay anh ta đang chỉ.
Cá lớn đã ăn no, Hòa Ngọc giơ tay, vỗ vỗ lên miệng vết thương nó, giọng nói khàn khàn lười biếng: “Được rồi, cá lớn, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Chỗ miệng vết thương bị đánh lên, cho dù thế nào cũng sẽ đau.
Cá lớn theo bản năng vung vẩy đuôi, cái đuôi đập xuống nước, đám người Vạn Nhân Trảm ở phía sau nó bị “công kích” đột ngột khiến thuyền bị lật ngược, tất cả đều rơi xuống nước, vô cùng chật vật.
Hòa Ngọc liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đối diện ngắn ngủi với đám người còn đang ngơ ngác.
Sau đó, cậu bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cưỡi cá lớn nghe lời. Cá lớn ăn no rồi, tâm trạng không tồi, cái đuôi đập đập lên mặt nước, lạch bà lạch bạch vui vẻ dẫn theo Hòa Ngọc rời đi.
Thân mình khổng lồ và con người bé nhỏ trên đầu nó chậm rãi biến mắt trong tầm mắt.
Vạn Nhân Trảm: “??”
Đám người Annie, Đường Kha: “???”
Bọn họ còn đang ngâm mình trong nước, gương mặt thất thần, trên mặt đều viết:
[Người này là ai? Từ chỗ nào chui ra đấy??]
Ngay lập tức mọi người ở Lam Tinh cười thành tiếng, hot search hạng một lập tức đổi thành:
#Cậu bạn nhỏ, có phải có rất nhiều dấu chấm hỏi không?#
Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm vô cùng im lặng.
Cuộc giao chiến ngắn ngủi với phòng phát sóng trực tiếp của 2333 Hòa Ngọc lúc nãy khiến bọn họ vô cùng khϊếp sợ. Bọn họ giống với nhân vật chính của phòng phát sóng trực tiếp này, đều chưa lấy lại được tinh thần.
Xung kích quá lớn, cần thời gian để tiêu hóa.
Một lúc sau, có người cảm thán trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Nói thật, 2333 Hòa Ngọc này cũng trâu bò quá rồi, để cá lớn ăn cá lớn còn bản thân thì đi nhặt trang bị!”
“Cậu ta coi như đã cướp được trang bị từ trên tay quán quân đúng không?”
“Hành động của cậu ta cợt nhả thế, cả quá trình nguy hiểm lúc nãy tôi chỉ lo căng thẳng, còn chưa xem rõ, chờ lát nữa tôi đi tua lại xem kỹ lại một lần.”
“Nói thật, lúc nãy khi 2333 đối diện với đám người Vạn Nhân Trảm đang ngơ ngác, tôi thấy… Lần va chạm này, Hòa Ngọc thắng.”
Những nội dung này vừa xuất hiện, nhưng người khác trong phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm lập tức bùng nổ.
“Ha ha, đoạt đồ từ tay Vạn Nhân Trảm? Sao không chém gió thêm chút nữa? Nói luôn là cậu ta có thể đánh thắng Vạn Nhân Trảm luôn đi?”
“Mau đến xem, năng lực chiến đấu 2 điểm, người từ hành tinh rác không biết tên, ha ha ha!”
Quan điểm này được rất nhiều người ủng hộ, chỉ bằng biểu hiện lúc này của Hòa Ngọc, rất khó lưu lại ấn tượng sâu sắc khó quên trong lòng bọn họ.
Bọn họ nhớ kỹ cái tên Hòa Ngọc, nhưng khi nhìn thấy năng lực chiến đấu 2 điểm, chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Đây là một người có vận may tốt.
Bọn họ nghĩ như thế.