"Chị à, em vào được không?"
"Có thể."
Nhìn thấy nụ cười không thể ngừng trên mặt cậu, Hành Lạc khó hiểu hỏi: "Tại sao cậu không gọi tôi là chủ nhân mà lại gọi tôi là chị?"
Hạ Thần rất muốn bĩu môi, ai biết hai người kia đang giả vờ cái gì?
Rõ ràng là mình đã rất giống con người rồi còn muốn học giống người máy làm gì nữa!
Cậu còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Hành Lạc nhẹ nhàng ra lệnh: "Cậu đi quét dọn đi."
"Vâng."
Xoay người đi ra ngoài, trên mặt Hạ Thần lộ ra vẻ chán nản.
Quả nhiên, chị và người máy có khoảng cách quá lớn. Cô hoàn toàn coi cậu như người máy dọn phòng, cậu không phải người máy cấp thấp như vậy!
Huyền Dịch nhìn thoáng qua có thể biết cậu đã gặp phải khó khăn: "Lạc Lạc xa cách với người máy, cậu lấy lòng cũng vô ích."
Hạ Thần không tin: "Vậy tại sao anh lại có năng lượng của chị ấy?"
Huyền Dịch không nói.
Cắt, nếu Huyền Dịch có thể đến gần chị ấy thì cậu cũng có thể.
Trên thực tế, những gì Hành Lạc gặp phải mỗi đêm không phải là một giấc mơ, mà là anh cố ý phát tán một mùi hương khiến cô chìm vào giấc ngủ nhưng không gây hại với cơ thể của cô. Đợi đến khi cô ngủ say anh mới dám ra tay.
Nhà đã được Huyền Nghị quét dọn rất sạch sẽ, Hạ Thần cầm chổi phát điên. Huyền Dịch chết tiệt! Bụng dạ thâm sâu khó lường, rõ ràng tiến sĩ Hành đã nhờ ba người họ chăm sóc Hành Lạc thật tốt. Nhưng anh lại không để cho bọn họ một cơ hội lấy lòng Hành Lạc!
Cuối cùng, Hạ Thần nấu một bàn lớn đồ ăn ngon, sau đó nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hành Lạc, gắp rất nhiều đồ ăn vào đĩa của cô: "Chị thử cái này đi!"
Hành Lạc nếm thử, hai mắt sáng lên: "Ngon quá, ai làm vậy?"
Tuy Huyền Dịch nấu ăn rất ngon nhưng những món ăn này lại còn ngon hơn.
"Em làm! Là em làm đấy!"
Hạ Thần lập tức tranh công, giống như một chú cún con lấy lòng chủ nhân: "Nếu chị thích ăn thì sau này em sẽ nấu cho chị ăn mỗi ngày!"
Nói xong, cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Huyền Dịch đang ngồi ở một bên khác cạnh Hành Lạc.
Ông...
Nửa năm sau, ba mẹ cô mới gọi điện tới.
Hình ảnh của hai người được chiếu ở giữa bàn ăn, cha cô rất vui vẻ: "Lạc Lạc, ba thấy con kích hoạt cả ba người máy, các con ở chung thế nào rồi?"
Điều này chứng minh là con gái bà chấp nhận đã người máy đúng không?
Hành Lạc nhìn một vòng vẻ mặt mong đợi của ba người máy.
Ở chung? Với bọn họ sao?
"Cũng ổn..."
Cô có thể ở chung với người máy thế nào được?
Cô kích hoạt người máy bọn họ mới gọi điện thoại cho cô, đó là tất cả những gì họ quan tâm sao?
Tiến sĩ Lưu liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ không vui của Hành Lạc: "Lạc Lạc, không phải ba mẹ không quan tâm đến con mà là ba mẹ quá bận, đám người Huyền Dịch ở đây để bảo vệ con."
"Vậy thì tại sao...!"
Phương pháp khởi động người máy lại là hôn?
Hành Lạc không dám nói ra những lời này.
"Sao vậy?" Tiến sĩ Lưu khó hiểu nhìn cô, chưa bao giờ thấy Hành Lạc kích động như vậy.
"Không có gì."
Hai vợ chồng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô không sẵn lòng chấp nhận người máy.
Nhắc đến cũng thật kỳ quái, hai người họ nghiên cứu về người máy nhưng con gái họ lại không chịu tiếp nhận.
"Tiến sĩ Hành, tiến sĩ Lưu, tôi sẽ chăm sóc Lạc Lạc thật tốt!"
Vẻ mặt Hạ Thần rất chân thành.
"Hạ Thần quả là một cậu bé ngoan hiểu chuyện!"
Tiến sĩ Lưu nhìn Hạ Thần với ánh mắt yên tâm.
Hành Lạc: ...
Huyền Dịch và Khải Minh: ...
Tiến sĩ Hành nhìn đồng hồ: "Lạc Lạc, bây giờ ba mẹ rất bận nên không thể nói chuyện với con được nữa."
"Huyền Dịch, Khải Minh, nhờ các cậu chăm sóc Lạc Lạc!" Tiến sĩ Lưu lại dọn dò Hành Lạc: "Nhớ kỹ phải sống hòa thuận với bọn họ!"
Bốn người vẫy tay tạm biệt bọn họ, video đã bị tắt.
Hạ Thần rất buồn bực, tại sao tiến sĩ Lưu không nhờ cậu chăm sóc chị gái vậy? Có phải do cậu không đáng tin cậy?