Thanh Mai Trúc Mã Đòi Lại Vợ!

Chương 51

Sáng hôm sau

Yên Hân thức dậy trong vòng tay to lớn của Hạ Vũ. Hai mí mắt từ từ mở ra, mọi thứ đang mờ mờ, rồi rõ dần. Cả thân thể trần như nhộng, bên trên là tấm chăn to lớn che lấy đi hai thân thể. Cảm nhận được đôi mắt mình nặng trĩu, đó đã sưng lên rồi. Có lẽ vì hôm qua cô khóc nhiều, nên sáng dậy thành quả nhận được là đôi mắt sưng húp.

Cố gắng động đậy tay chân, nhưng cả người bị một bàn tay to lớn ôm lấy. Phía bên dưới hạ thể đau đớn, cả thân thể nhức nhối đến khó chịu. Đây là món quà mà Hạ Vũ tặng cho cô sao? Một thân thể đau đến tê dại.

Cô quay mặt sang thì áp vào l*иg ngực của anh. Con người đáng ghét! Cả đêm hôm qua hành xác cô lên bờ xuống ruộng, mặc cho những lời cầu xin của cô, mặc cho tiếng khóc vang vọng, vậy nhưng Hạ Vũ vẫn cứ tiếp tục làm, làm.

Yên Hân chỉ vừa mới cử động nhẹ thôi mà vẫn đau, đau đến ứa nước mắt ra. Cô chỉ đành cắn răng chịu đựng cơn đau.

“Dậy rồi à?” Không khí đang im lặng, chợt Hạ Vũ nói lên khiến Yên Hân giật bắn mình. Tim đập nhanh, cả người run rẩy lên, cô chợt cảm thấy sợ hãi Hạ Vũ, kể từ ngày hôm qua.

“Tôi.. tôi...”

“Sao vậy? Sao cả người lại run lẩy bẩy thế này? Sợ tôi à? Hay là..”

“...”

Gương mặt cô trắng bệch, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ. Vậy mà anh còn đắc ý, nụ cười như là kẻ chiến thắng nhìn Yên Hân. Cô thấy vậy thì vừa sợ vừa tức giận, chỉ muốn đập vào mặt người trước mắt cô một cái cho hả giận thôi.

“Đừng nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi thế chứ? Sao em lại không nói gì?”

Hạ Vũ vừa nói, vừa cúi xuống hôn lên cổ cô. Cả thân thể trắng xoá, giờ đây đầy rẫy những vết đỏ, vết cắn đỏ, in hằn vết răng lên trên. Vậy mà Hạ Vũ còn muốn in tiếp sao?

“Hạ Vũ! Bỏ tôi ra, aaa.. hức..”

“Chúng ta làm tiếp nhé?” Anh nhìn lên gương mặt của cô, ánh mắt lại đυ.c ngầu, hiện rõ lên sự du͙© vọиɠ đang ẩn chứa trong người. Anh cúi xuống l*** m** hai quả đào lớn, một tay bóp lấy bên còn lại.

Yên Hân rùng mình nhìn Hạ Vũ, ưỡn người mà đẩy Hạ Vũ ra. Chiếc lưỡi của anh liếʍ lấy phía bên ngực, nhuỵ hoa trở nên ướŧ áŧ hơn, làm cả cơ thể cô như có dòng điện chạy qua.

“Tôi.. xin cậu.. tôi không muốn.. ưʍ.. aa..” Mặc cho Yên Hân van xin đến như thế nào, Hạ Vũ vẫn tiếp tục làm. Hai bàn tay anh lần mò xuống cơ thể cô.

Yên Hân bắt đầu khóc nấc lên, tay cô đánh mạnh vào cơ thể anh.

“Hức.. tránh ra.. tôi ghét cậu lắm.. aa..”

“Đúng là không thể nói miệng được, đành phải dùng hành động thôi..” Hạ Vũ với tay mở tủ cạnh giường, lấy ra một chiếc hộp thuốc nhỏ màu đen, đổ ra tay là những viên màu trắng.

Anh đưa vào miệng mình, rồi cúi xuống hôn Yên Hân, viên thuốc đó cũng chui tọt xuống bụng của cô. Lúc đầu, cô còn ngơ ngác vì không biết đó là thuốc gì, nhưng về sau cô cũng ngầm hiểu ra. Anh cho coi uống xuân dược.

“Hạ Vũ.. cậu..”

“Yên nào, đợi tý nhé..” Hạ Vũ đưa ngón tay lên miệng cô, rồi vuốt ve hương mặt nhỏ nhắn.

Yên Hân thì kháng cự anh, biết rằng anh cho mình uống phải thứ thuốc đó nên phải thoát ra để cứu lấy bản thân. Nhưng hai tay to lớn của anh, cộng với cơ thể cường tráng ấy đã giữ chặt lấy Yên Hân rồi nên cô không thể chạy ra. Bất lực, Yên Hân nức nở khóc lên. Hai hàng nước mắt thấm đẫm khuôn mặt cô.

“Sao vậy? Sao lại khóc rồi? Yên Hân ngoan, chút nữa sẽ được hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ thôi..”

“Cút đi. Đồ biếи ŧɦái, bệnh hoạn. Tôi ghét cậu, ghét ghét cậu lắm.. hức..”

Yên Hân cảm nhận rõ mồn một, cơ thể mình đang có sự thay đổi. Cả cơ thể mềm nhũn, cứ như có hàng trăm, hàng ngàn con kiến đang bò quanh, cả người nóng rực lên, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng. Còn một chút lý trí cuối cùng, Yên Hâh chớp lấy thời cơ, tát vào mặt Hạ Vũ một cái.

“Tên cầm thú, tôi ghét cậu lắm.. hức.. ưʍ.. aa”

Hạ Vũ sau khi ăn một cái tát thì chẳng hề tức giận gì, ngược lại còn thấy vui vẻ. Đến lúc này, Yên Hâh đã hoàn toàn mất bình tĩnh, lý trí như đang mất dần. Hạ Vũ chỉ nhìn với nở một nụ cười thỏa mãn, nụ cười càng ngày càng lưu manh hơn.

Hạ Vũ cắи ʍút̼ lấy môi Yên Hân khiến nó tê rần đi, quai hàm cô mỏi dần. Dứt nụ hôn đó, anh cúi xuống phần cổ mà hôn hít, tay xoa nắm bóp lấy ngực cô. Cắn cổ cô đến bật máu, anh lại tìm xuống đầu ngực mà ngậm lấy nó.

“Hạ Vũ.. Hạ Vũ.. ưʍ.. tránh.. tránh ra.. a ưʍ..”

Mặc dù lý trí như đã bị thôi miên, Yên Hân như đang bị cuốn vào cơn du͙© vọиɠ kia, nhưng cô vẫn kháng cự lại anh. Cô cầm lấy cánh tay anh, tiếng nỉ non cứ văng vẳng bên tai làm Hạ Vũ càng thèm khát cô hơn, rất muốn Yên Hân gọi tên Hạ Vũ, vì nó càng làm cơn hứng tình của anh dâng lên.

Tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Yên Hân, đưa nó xuống vật nam tính phía bên dưới. ‘Bé Vũ’ đã ***** ****, sẵn sàng chào đón cô rồi.

Anh đặt cô nằm xuống, nâng nhẹ đùi cô lên, để đầu vật nam tính ở miệng nhỏ rồi từ từ đâm vào.

“Tôi.. á.. ưʍ.. Hạ Vũ.. Hạ Vũ.. đau quá.. hức..”

Cô ưỡn người lên ngay sau khi thứ đó đâm tận sâu vào bên trong. Phía trong được lấp đầu bởi thứ thịt nóng hổi gân guốc kia. Cô gồng người, đón nhận từng có thúc thô bạo từ anh.

“Aa... ưʍ.. aa.. Vũ.. tôi.. nhẹ thôi.. aaa..” Yên Hân đau đớn bám vịn lấy vai anh, tay cào cấu lên bả vai, từ xước đến chỗ bật máu, nhưng Hạ Vũ chẳng hề hấn gì, thứ anh quan tâm kia là cơ thể trắng nõn nà của cô

“Ưʍ.. hức.. aaaa.. đau quá.. ưm nhẹ thôi.. nhẹ thôi.. Hạ Vũ..”

Nghe tiếng cô rêи ɾỉ bên tai, anh càng lúc càng hưng phấn hơn. Tiếng kêu như mèo con, chất giọng ngọt ngào càng làm anh mê mệt với cơ thể của cô. Vật bên trong càng lúc phồng to hơn, cảm thấy phía bên trong dần thít chặt lại, anh nâng hông cô lên, thúc vào bên trong nhanh hơn, mạnh hơn

“Aaa.. ưʍ.. aaa.. á.. nhẹ thôi... xin cậu.. ưʍ.. hức..”

Yên Hân gồng cứng người, bụng dưới khó chịu âm ỉ, phía bên trong bó chặt lại sau đó thả lỏng ra, Hạ Vũ dừng lại một chút rồi rút ra, *** **** len lách mặt chảy ra ngoài. Cô nhắm chặt mắt lại, thở hồng hộc.

“Dễ thương quá.. càng lúc càng mê mệt em hơn rồi đó Yên Hân!”

Anh nhìn cô mà cười thầm, lật người cô lại để mông chồng lên cao, chí xuống hôn lên tấm lưng nõn nà, tay dọa nắm lấy bờ mông tròn, kéo nhẹ mép thịt hồng đã ướt đẫm *** **** rồi lại mạnh bạo đâm vào.

“Á.. á.. aaaa.. ưʍ.. hức.. aaaa.. đừng.. đừng mà..”

Anh giữ chặt hông cô, đâm lút cán vào phía bên trong. Yên Hân giật mình, tay bấu chặt lấy grap giường, đón nhận đừng cú thúc sâu tận bên trong.

“Yên Hân.. nói yêu tôi đi nào..”

“Hức.. ưʍ.. aaa.. nhẹ.. nhẹ lại..”

“Nhanh nào. Nói yêu tôi đi, em chỉ có thể lag của tôi thôi.. nói đi..”

Anh chống tay xuống giường, đâm vào bên trong mạnh bạo hơn. Căn phòng giờ đây ngập tràn mùi du͙© vọиɠ, vang lên tiếng da thịt va chạm với nhau hoà lẫn với tiếng rêи ɾỉ nhạy cảm của cô.

“Tôi.. ưʍ.. áaaa.. tôi.. yêu cậu...”

“Còn gì nữa nào?” anh tát mạng vào mông với một cái, tiếng da thịt kêu lên, trên bờ mông trắng hiện lên vết đỏ của những ngón tay

“Tôi.. yêu cậu.. aaa... ưʍ.. ư.. tôi là.. của cậu...”

“Ngoan lắm!”

Anh thỏa mãn, thúc vào trong vài cái rồi nhẹ nhàng lại. Hạ Vũ chồm người, áp sát l*иg ngực mình vào lưng cô, vòng tay qua xoay người Yên Hân đối diện với mình.

Anh rút ra, đồng thời Yên Hân cũng nằm xuống giường vì kiệt sức. Cơ thể mềm nhũn lại, tay nắm chặt lấy grap giường. Anh mê muội nhìn ngắm cơ thể trắng nõn, thoả mãn nhìn những đâu hôn để lại trên da thịt.

“Ngoan lắm Yên Hân! Tôi yêu em nhiều lắm!”