Người đàn ông mang chiếc kính gọng vàng nhíu mày, không thể tin được chẩn bệnh một lần nữa: “Kì lạ thật, lần đầu tiên tôi gặp tình huống như này đấy.”
Trên gương mặt Phó Hoài Bắc không có biểu tình gì.
Cố Kỳ tự nói với chính mình: “Cơ thể của cô ấy cực kỳ yếu, theo như tôi kiểm tra nãy giờ thì hẳn đã bị chấn thương rất nghiêm trọng. Trên thực tế nếu ở tình trạng này thì người cũng sớm chết rồi. Sao cô gái này lại có thể sống sót được?”
Cố Kỳ không hiểu được, càng làm anh thấy thắc mắc hơn chính là: “Trên người cũng không có vết thương nào, cậu nhặt được cô gái thần kì này ở đâu vậy?”
“Có phải do anh chẩn bệnh sai hay không?” Vương An gãi đầu.
Vẻ mặt Cố Kỳ thay đổi, nhìn Vương An cười tủm tỉm: “Bây giờ cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”
Vương An rụt cổ lại, Cố Kỳ được mọi người công nhận là đệ nhất thần y, ai có thể nghi ngờ tài năng của anh: “Không dám, không dám.”
Tiếng nói chuyện thì thầm bên tai Tống Nguyễn đều có thể nghe được, nhưng cô không nhận thấy ác ý nên cũng không muốn mở mắt ra.
Cố Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt sau gọng kính vàng ánh lên vài phần tò mò cùng kỳ quái.
Sửa sang lại đồ nghề trên tay: “Chờ cô ấy tỉnh lại thì tôi sẽ tới kiểm tra lần nữa. Tôi chưa từng gặp được người nào mạng lớn như vậy.”
“Ừ.” Phó Hoài Bắc thấp giọng đáp.
Để người hầu ở lại chăm sóc, những người khác lần lượt ra khỏi phòng để tiễn Cố Kỳ.
Vương An ngáp một cái chuẩn bị đi nghỉ, còn chưa kịp nói tạm biệt liền nhận được nhiệm vụ.
“Điều tra thân phận của cô ấy, nhân tiện cậu hãy đi kiểm tra vết máu trên quần áo cô ta. Xuất thân của cô gái này cũng rất kỳ quái.”
Thời điểm Tống Nguyễn tỉnh lại, cô đã thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm như mây.
Vui sướиɠ lăn lộn thêm vài vòng.
Lâu rồi không được ngủ trên chiếc giường mềm như thế này, thật thoải mái! Cô vui đến mức cười híp cả mắt.
Đang say mê lăn trên giường mềm mại thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người hầu mở cửa ra.
“Tống tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?”
Người đàn ông ngày hôm qua nhìn có vẻ là người có thân phận không đơn giản, điều tra được danh tính của cô cũng không có gì kì lạ. Tống Nguyễn gật đầu.
Người hầu kia lại nói: “Thiếu gia nói rằng sau khi cô tỉnh dậy sẽ cho tài xế đưa cô về Tống gia.”
Thiếu gia trong miệng người hầu này hẳn là người đã cứu cô ngày hôm qua.
Tống Nguyễn bước từ trên giường xuống, nhìn bộ đồ ngủ sạch sẽ ở trên người mình.
Người hầu vội vàng nói: “Quần áo của cô là do tôi thay.”
Tống Nguyễn ngoan ngoãn cúi đầu: “Cảm ơn.”
Dì Trương nhìn cô gái lễ phép trước mặt, cùng với gương mặt nhỏ thanh tú kia, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn gì chứ, là việc tôi phải làm mà.”
Danh tiếng của tiểu thư Tống gia, bà cũng đã nghe qua từ đám người hầu hay hóng chuyện cùng nhau. Cô bé ngoan ngoãn ở trước mặt này đâu giống với cô tiểu thư kiêu ngạo ngu ngốc trong lời đồn?
Trong lòng dù tràn ngập những nghi ngờ nhưng dì Trương không dám biểu hiện ra bên ngoài: “Cô nhanh xuống dưới ăn sáng nhé, sau đó sẽ có tài xế đưa cô về nhà.”
Tống Nguyễn gật đầu, chân xỏ vào đôi dép lê mềm mại.
Ánh mắt cô lạnh như băng. Đưa cô trở về Tống gia sao, thật tốt. Cô còn phải thay nguyên chủ báo thù nữa!
Dì Trương bỗng thấy xung quanh thật lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy cô gái nhỏ nhắn trông như búp bê Tây Dương ở trước mặt lại có chút thật giống thiếu gia nhà mình.
Nhà ăn.
Dì Trương nhìn cô gái đang ngồi ở bàn ăn.
Lớn lên xinh đẹp như một con búp bê vậy, sao có thể ăn nhiều đến thế?
Đó là cái bánh bao thứ tám rồi!
Ngay cả thiếu gia cũng không thể ăn nhiều như vậy.
Đầu bếp nghe nói như vậy vui sướиɠ chạy tới, đây là sự công nhận lớn nhất đối với tài nghệ của ông!
Cả người đang theo dõi cô cũng nhìn thấy được cảnh này.
Vương An cầm một chồng tài liệu: “Thiếu gia, đây là thông tin về đại tiểu thư Tống gia.”
Phó Hoài Bắc liếc nhìn camera theo dõi. Cô gái thong thả ăn bánh bao, khắp người lộ ra vẻ thỏa mãn lười biếng, nhưng lại mang một khí chất cao quý làm người khác phải tránh xa.