Đoàn Sủng Đại Lão Toàn Năng

Chương 12: Chấn động

Có vẻ như cô là nguyên nhân dẫn đến bình dịch cải tạo kia.

Tống Nguyễn đoán những gì họ vừa nói về bình dịch cải tạo kia chắc chắn có liên quan tới những tài nguyên quý hiếm ở Chiến Vực.

Tuy nhiên cái quan trọng bây giờ là đám người trước mặt này.

Vết thương của Tống Nguyễn chưa có lành hẳn, nên càng không thể dây dưa cùng mấy người này thêm nữa.

Lấy đà một cái.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Hành động nhanh đến mức tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì, chỉ biết những người vây quanh Tống Nguyễn vừa nãy đều lần lượt ngã xuống đất. Tất cả cảm thấy có hơi hoa mắt chóng mặt, có người thì nhắm mắt lại.

Chỉ lấy trong giây phút đó, chiếc bánh bao nguyên vẹn phút chốc liền vỡ vụn, nhân bánh biến thành bột.

Chỉ là hương vị, vẫn có thể đoán ra.

Ban đầu chiếc bánh bao được làm từ rau hẹ, trứng gà, thịt heo, hành tây và đậu phụ cay.

Trước khi tất cả nhắm mắt vẫn không hiểu tại sao một cái bánh bao nhỏ lại có thể trực tiếp đánh cho võ giả cấp chiến bất tỉnh đến mức này.

Rốt cuộc phải mạnh thế nào mới có thể làm được như thế chứ?

Sức mạnh của cô gái trẻ tuổi này thật đáng sợ!

Trương Thần đứng sững tại chỗ, rốt cuộc đây là sức mạnh gì?

Sao mà một người trẻ tuổi như vậy lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như này!

Thỉnh thoảng lại có một vài vị khách táo bạo chứng kiến toàn bộ cảnh này, tự hỏi rốt cuộc sao có thể như vậy?

Cô gái này không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào thuộc về võ giả.

Càng không ngờ được lại có thể dùng một chiêu đánh bại được nhiều người như vậy!

Thật là đáng sợ! Chắc chắn là võ giả chứ không thể nào là người bình thường đi dạo phố được.

Tống Nguyễn cầm một cái bánh bao trên tay, bình tĩnh cắn một cái, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông nghiêm nghị: “Vẫn còn muốn mang tôi đi à?”

Khóe miệng Trương Thần có chút giật giật, ông ta đã gần 50 tuổi rồi, đã có khi nào cúi đầu trước người khác đâu chứ?

Đứa con hoang của nhà họ Tống này đã đi quá xa. Vả lại quân tử co được dãn được, Trương Thần nói: “Chuyện hôm nay là do Trương Cường gây ra, nhưng cô cũng làm cho không ít người của nhà họ Trương tôi bị thương, chuyện này vẫn nên dừng ở đây thôi!”

“Đi!”

Trương Thần nói với hai võ giả Trung cấp đang đứng không vững kia.

Đây là lời xin lỗi sao?

Tống Nguyễn cười nhìn bóng lưng ông ta, chậm rãi mở miệng: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Tôi đã cho ông đi chưa?”

Trương Thần ôm Trương Cường đã ngất xỉu trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Nguyễn: “Cô còn muốn gì nữa? Cô gái, cô cũng có chút thực lực, tôi nghĩ cô nên khiêm tốn, nhà họ Trương không dễ bắt nạt như vậy đâu!”

Tống Nguyễn cắn một miếng bánh bao.

“Đã là lời xin lỗi thì phải giống một lời xin lỗi. Cách xin lỗi này của mấy người tôi không hài lòng!”

Nói xong, Tống Nguyễn nuốt xuống miếng bánh bao còn lại, khinh thường nhìn bọn Trương Thần: “Thật là lãng phí bánh bao!”

Kiêu ngạo!

Quá kiêu ngạo!

Hai tên còn tỉnh táo vẫn còn dính mùi bánh bao trên người, nghe được những lời này của Tống Nguyễn suýt nữa đã ngất đi.

Có một tên đứng ra nói: “Lão đại! Hồi nãy chỉ là sai lầm thôi, chi bằng bây giờ chúng ta làm lại!”

Sắc mặt Trương Thần bỗng chốc trở nên xám xịt, hắn có thể khống chế hầu hết cường giả của nhà họ Trương ở Chiến Vực. Hắn không phải người không có đầu óc, người phụ nữ này thật sự quá quỷ dị, mấy cái bánh bao được tung ra lúc nãy có sức mạnh không hề nhỏ.

Càng khủng bố hơn.

Tống Nguyễn ném ra tám cái bánh bao.

Đến tám nghìn lực đạo, ngay cả Trương Thần ông cũng không thể tuỳ ý phát ra.

Trương Thần bình tĩnh ra lệnh: “Không cần!”

Võ giả trung cấp còn muốn nói thêm, Trương Thần lại không hắn cơ hội.

“Nói đi! Cô muốn gì?”

“Muốn tiền, hay muốn bình dịch cải tạo!”

Tống Nguyễn cười lạnh, đến bây giờ còn không chịu cúi đầu xin lỗi, chẳng lẽ nhà họ Trương này vẫn đang kiêu ngạo sao?

“Tôi muốn người!”

Ánh mắt nhìn về phía Trương Cường: “Để ông ta ở lại! Các người có thể đi!”

Trương Thần nhìn Trương Cường đang nằm trong tay, xương đã gãy thành mấy khúc, ông ta không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Không được!”

“Vậy ông dẫn ông ta đi thử xem!“

Trên khuôn mặt xinh đẹp không có lấy nguy hiểm thậm chí còn mỉm cười.

Trương Thần thầm cảm thấy sợ hãi.

Trên Chiến Vực, đối mặt với đám cường giả ngoài kia cũng không cảm thấy sợ hãi như bây giờ.

Đường đường là người thừa kế nhà họ Trương sao có thể sợ một cô gái chứ, Trương Thần bỏ suy nghĩa đó ra khỏi đầu, dùng cánh tay không còn nguyên vẹn kéo Trương Cường: “Chúng ta đi!”

Vừa đi được một bước.

“Phịch!”

Cơn đau dữ dội truyền đến, đau đến mức đầu óc vỡ tung.

Trương Cường cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Cách tay của ông một giây trước còn nguyên vẹn, giây sau đã bị tê liệt.

Trong không trung xuất hiện một chiếc đũa bay.

Lúc này đũa cắm ở trên tay ông ta, máu cũng từ từ phun ra.

Tống Nguyễn tiến lên một bước: “Tôi đã nói, tôi chỉ cần Trương Cường! Tại sao cứ phải khiến tôi ra tay chứ?”

Tống Nguyễn lắc đầu: “Chỉ trách các người quá ngoan cố!”

Tống Nguyễn không biến sắc, trong tay đang cầm một chiếc đũa khác, nhìn Trương Cường đang đau đớn và giãy giụa muốn tỉnh lại: “Muốn ngủ với tôi à?”

Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú đó.

Nhưng đối với Trương Cường mà nói, giờ Tống Nguyễn chính là Tu La đoạt mệnh: “Anh! Cứu em! Gϊếŧ cô ta! Gϊếŧ cô ta!”

“Gϊếŧ cô ta!”

Trương Cường vô thức bò dậy, lết thân thể nặng nề về phía Trương Thần cho đến khi nhìn thấy vết máu trên tay Trương Thần, ông ta mới sững sờ.

Anh! Tại sao anh lại bị thương?

Anh mạnh như vậy! Sao có thể bị thương?

Ma quỷ! Tống Nguyễn là một con quỷ!

Trương Cường đứng ở phía sau trốn tránh, nước mắt nước mũi rơi ra vì sợ hãi.

Trương Thần nhìn em trai thảm hại của mình, nhục nhã cúi đầu: “Thật xin lỗi! Xin Tống đại tiểu thư thả Trương Cường đi!”

Bây giờ biết cúi đầu rồi sao?

Tống Nguyễn cười nói: “Đã muộn rồi!”

Nói xong, chiếc đũa còn lại trên tay Tống Nguyễn vô cùng chuẩn xác lao đến.

“Á!”

Tiếng kêu có chút thảm thiết.

Trương Thần nhìn chiếc đũa cắm giữa hai chân Trương Cường, khuôn mặt cũng trở nên lạnh như băng.

“Cô như vậy là muốn đối đầu đến cùng với nhà họ Trương gia? Cô có biết nhà họ Trương ở đại lục này có ý nghĩa như thế nào hay không?”

Tống Nguyễn không quan tâm đến ông ta: “Cho ông một cơ hội rời khỏi, ông còn không đi thì để lại mạng ở đây!”

Tống Nguyễn vốn không phải là một người tốt!

Ngày tận thế giống như địa ngục trần gian, từ thức ăn cho đến thiết bị sưởi ấm đều thiếu thốn, Tống Nguyễn thậm chí còn gặp qua cảnh đổi con cho nhau ăn.

Từ đó cô luyện cho mình một trái tim nguội lạnh và cứng rắn.

Còn về lý do tại sao nhà họ Trương chưa bị gϊếŧ là vì gϊếŧ người là hành vi vi phạm pháp luật ở Ma thành.

Tống Nguyễn cũng mới tới đây.

Tống Nguyễn không muốn dùng cơ thể của nguyên chủ để thách thức với luật pháp ở nơi này.

Còn đánh nhau ư!

Căn cứ theo phổ cập khoa học của hệ thống, nếu cường giả đánh nhau thì chỉ như một cuộc tỷ thí để mọi người bàn luận mà thôi!

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Nguyễn, trong lòng Trương Thần có dự cảm, những lời cô vừa nói đều là sự thật.

Nếu bây giờ còn không mau rời đi, nhất định sẽ phải để lại mạng sống ở nơi này.

Trương Thần nghiến răng, hạ lệnh: “Đi!”

Cả một đám người tàn tật, què quặt thật sự không thể xem nổi.

Trương Thần ngồi ở trong xe, sắc mặt tối sầm: “Để mọi người chuẩn bị dịch cải tạo, Trương Cường đã vô dụng rồi!”

Tay ông ta cũng bị phế.

Ngay cả khi có dịch cải tạo, tay có thể lành lại nhưng sức mạnh sẽ không còn được như ban đầu.

Tất cả những thứ này đều do con điếm kia tặng!

Một đứa con hoang ở nhà họ Tống không biết trời cao đất rộng.

Ông ta sẽ để Tống Nguyễn biết nhà họ Trương có thế lực như thế nào.

Nói hết tất cả chuyện này với bên kia: “Mời tất cả các võ giả cao cấp của nhà họ Trương về Ma thành!”

Sau khi tin tức được gửi đi.

Toàn bộ Chiến Vực đều rung chuyển.

Trong căn phòng, một ông lão đang ngồi: “Bây giờ là thời khắc mấu chốt, Trương Thần lại muốn triệu tập hết võ giả cao cấp của nhà họ Trương để làm gì?”