Chương 54
Thấy Tư Gia Thụ muốn châm thuốc, Giang Tư Niên liếc mắt nhìn anh ấy một cái: "Đừng hút thuốc ở nhà tôi."
Tư Gia Thụ lấy điếu thuốc trong miệng xuống, biểu cảm có chút khó nói hết: "Được rồi, cậu còn để ý tôi có hút thuốc hay không? Việc cấp bách bây giờ là đem chuyện này giải thích rõ ràng với Lâm Tinh Tân, tránh cho cô ấy hiểu lầm cậu là một tên cặn bã đang ăn bát nhìn trong nồi."
"Tôi biết, Tân Tân không thích ngửi mùi thuốc." Lòng bàn tay Giang Tư Niên ướt đẫm, bởi vì quá mức căng thẳng mà có chút phát run: "Bây giờ tôi đi tìm cô ấy."
"Tân Tân lúc này vẫn còn chưa tỉnh." Dung Thần ngăn Giang Tư Niên lại, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, nhưng cô ấy và Diệp Vũ vẫn nên trở về căn nhà đối diện.
Ngay sau đó, truyền đến giọng nói yếu đuối của Diệp Vũ Kỳ: "Với sự hiểu biết của tôi về Tân Tân, cô ấy sẽ không tin lời anh nói, dù sao cô ấy cũng đã nhận định Hạ Tinh là bạn gái anh."
Miệng nói không có bằng chứng, Lâm Tinh Tân thậm chí còn cho rằng Giang Tư Niên ngụy biện.
"Cho nên cô nói chuyện này nên trách ai đây!"
Thấy Tư Gia Thụ lại mở miệng níu kéo cô ấy, Diệp Vũ Kỳ không vui bĩu môi không quay đầu lại.
Thái độ của Giang Tư Niên rất kiên quyết: "Chờ Tân Tân tỉnh lại, tôi lập tức đi tìm cô ấy. Nếu như cô ấy không tin lời tôi nói, vậy thì tìm Hạ Tinh, để Hạ Tinh chứng minh cô ấy và tôi một chút quan hệ cũng không có."
"Đúng vậy, nghe hai người cứ nói Hạ tinh Hạ Tinh, để một đương sự khác đến giải thích rõ ràng với Lâm Tinh Tân không phải là tốt sao."
Loại chuyện này vốn đã sơ hở trăm phần trăm, sai lầm này nhất định có thể được sửa lại.
Tư Gia Thụ vỗ vai Giang Tư Niên, chân thành thay anh vui mừng: "Xem ra cậu sắp khổ tận cam lai rồi."
Nhưng ba người còn lại ở đây cũng không lạc quan như anh ấy nghĩ.
Cho dù có giải thích rõ ràng vấn đề của Hạ Tinh, chướng ngại vật trải dài trước mặt Lâm Tinh Tân và Giang Tư Niên vẫn còn rất nhiều.
Sau khi nhận được quá nhiều thông tin, Diệp Vũ Kỳ luôn có cảm giác không chân thật khi bước lên mây: "Giang tổng, anh thật sự muốn theo đuổi cô ấy sao?"
"Ừm."
Tư Gia Thụ ở một bên cười nhạo: "Cậu ấy đã theo đuổi nhiều năm rồi."
Giống như muốn bù đắp cho sai lầm trong quá khứ của mình, Diệp Vũ Kỳ cẩn thận ngôn ngữ: "Tính cách của Tân Tân tôi hiểu, cô ấy nhìn khó có thể tiếp cận, nhưng thật ra cô ấy rất mềm yếu. Cô ấy lạnh, anh không thể lạnh với cô ấy, anh nhất định phải quấn chặt để cho cô ấy cảm thấy sự nhiệt tình của anh. Đó là cách tôi trở thành bạn với cô ấy."
Diệp Vũ Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tinh Tân, là ngày đầu tiên khai giảng năm lớp 11.
Cũng là ngày đó, Diệp Vũ Kỳ biết trên đời này có loại gặp gỡ gọi là Hợp Nhãn Duyên.
Cô ấy rất thích Lâm Tinh Tân ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn làm bạn với cô.
Đáng tiếc, khi đó Lâm Tinh Tân so với bây giờ còn lạnh lùng không dễ tiếp cận hơn nhiều.
Cô hoàn toàn không để ý tới lời tỏ tình làm bạn của Diệp Vũ Kỳ, bị cô ấy chọc phiền cô chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đừng đi theo tôi nữa."
Cũng may Diệp Vũ Kỳ đối với người mình thích đặc biệt có kiên nhẫn, cho dù mỗi ngày đều ở chỗ Lâm Tinh Tân vấp phải vách tường, cô ấy cũng vẫn vui vẻ không biết mệt mỏi.
Đã không nhớ rõ bắt đầu từ ngày nào, Lâm Tinh Tân không mâu thuẫn với cô ấy nữa, quan hệ của hai người càng ngày càng thân mật.
Bọn họ cùng nhau đi căng tin ăn cơm, cùng nhau lên lớp, cùng nhau nói chuyện phiếm bát quái…
Đương nhiên đại đa số thời gian, đều là Diệp Vũ Kỳ nói Lâm Tinh Tân nghe.
Lâm Tinh Tân cơ bản sẽ không phát biểu ý kiến về những chuyện này, nhưng Diệp Vũ Kỳ cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy cô đang có lệ cho mình.
Cô đang sử dụng cách riêng của mình để bảo vệ tình bạn của họ.
Sau đó, họ trở thành những người bạn tốt nhất, trò chuyện với nhau về tất cả mọi thứ.
Diệp Vũ Kỳ cũng dần dần hiểu được thế giới nội tâm mềm mại nhất, không chịu nổi tổn thương nhất dưới gương mặt lạnh lùng của Lâm Tinh Tân.
Có không ít người cảm thấy là cô quấn lấy Lâm Tinh Tân, thái độ của Lâm Tinh Tân đối với tình bạn này có cũng được không có cũng được, nhưng trong lòng Diệp Vũ Kỳ rất rõ, cho tới nay, Lâm Tinh Tân mới là người sợ bị vứt bỏ.
—
"Nhưng, tình yêu và tình bạn không giống nhau." Diệp Vũ Kỳ chuyển đề tài: "Chuyện của dì Thẩm, anh biết bao nhiêu?"
Bây giờ thái độ của Diệp Vũ Kỳ đối với Giang Tư Niên hoàn toàn khác nhau.
Anh không chỉ là đối tượng thông gia của Lâm Tinh Tân, nếu anh muốn theo đuổi Lâm Tinh Tân, làm bạn tốt của Lâm Tinh Tân, cô ấy đương nhiên phải thay Lâm Tinh Tân kiểm tra trước.
"Tôi nghĩ tôi đã biết mọi thứ." Đôi mắt đen của Giang Tư Niên nhìn thẳng Diệp Vũ Kỳ: "Dì không phải vì bệnh mà qua đời như lời đồn, đúng không?"
Nhìn như anh đang muốn xác nhận với Diệp Vũ Kỳ, nhưng kì thực trong lòng anh đã có đáp án.
"Ừ." Diệp Vũ Kỳ biến sắc, cô ấy đột nhiên ý thức được Giang Tư Niên biết nhiều chuyện hơn cô ấy tưởng tượng.
Những chuyện này không có khả năng là Lâm Tinh Tân nói cho anh biết, chỉ có thể là chính anh từng chút từng chút quan sát mò mẫm ra.
Đây cũng là nơi Diệp Vũ Kỳ bội phục Giang Tư Niên nhất.
Sau khi kết hôn, thời gian Lâm Tinh Tân ở chung với anh rất ít, chỉ dựa vào mấy lần ở chung ngắn ngủi như vậy, anh cũng có thể nắm được nhiều thông tin như vậy, có thể thấy anh đối với Lâm Tinh Tân thật sự rất quan tâm, thời thời khắc khắc đều chú ý đến cô.
Ngày đó sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Giang Tư Niên đã phái người điều tra Lâm Chẩn và Hứa Mạn Đình.
Tuổi của Lâm Tinh Gia đã được sửa nhỏ hơn một tuổi, điều này cũng có nghĩa là khi Thẩm Thần còn chưa qua đời, Hứa Mạn Đình đã mang thai Lâm Tinh Gia.
Việc Lâm Chẩn nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện không thể tranh cãi.
Đồng thời, anh cũng phát hiện ra Thẩm Thần bị trầm cảm rất nặng.
Trong thời gian cuối cùng của cuộc đời, trạng thái tinh thần của bà ấy gần như đã sụp đổ.
Khi đó Tân Tân còn nhỏ như vậy, cuộc sống của cô nhất định rất gian nan rất vất vả.